Chu Văn ngủ một giấc dậy, phát hiện bản thân đã biến thành một con mèo.
Mọi chuyện bắt đầu từ việc một tên xã súc như cậu kết thúc một ngày mệt mỏi về nhà, vì đã quá mệt mỏi nên cậu ngã lăn ra giường ngủ thϊếp đi ngay khi về đến nhà, thậm chí còn chưa kịp ăn tối. Kết quả là khi mở mắt ra lần nữa, cậu đã biến thành một con mèo.
Lúc mới đầu nhìn thấy tấm thảm lông màu hồng cậu đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm, đang muốn duỗi tay dụi dụi mắt, lại thấy là một cái chân mèo. Nhìn lớp đệm thịt hồng hồng trên bàn chân cậu vô cùng hoảng hốt, cậu vừa định muốn đứng lên, lại phát hiện chính mình đứng không vững, lảo đảo rồi ngã lăn.
Mãi đến khi cậu có thể đứng dậy, ngẩng đầu lên thì thấy có một người đàn ông đẹp trai có mái tóc màu vàng kim với đôi mắt đỏ đứng bên cạch.
Cho dù người xuất hiện trước mặt là một soái ca, nhưng Chu Văn vẫn không nhịn được hét lên, mà cậu không nghe thấy giọng nói quen thuộc của mình, lại chỉ nghe thấy tiếng meo của một con mèo.
Bàn tay to lớn của soái ca vươn đến chiếc nôi em bé, Chu Văn sợ tới mức muốn chạy trốn, nhưng cơ thể hiện tại của cậu là một chú mèo con, Mặc Tà lại là người khổng lồ, đối với sinh vật lớn hơn mình Chu Văn không khỏi sợ hãi run bần bật.
Động tác định vuốt ve của Mặc Tà khựng lại giữa chừng, anh ngẩn ra vài giây: “Em đang sợ anh sao?”
Mèo con phát ra tiếng rên nhỏ, tiếng kêu vừa bất lực lại mềm yếu kia khiến Mặc Tà thỏa hiệp, anh đành từ bỏ ý định muốn sờ cậu.
“Cũng đúng, hẳn đây là lần đầu tiên em thấy anh, là anh sơ sót.” Mặc Tà thu hồi cánh tay, khoanh trước ngực, làm ra vẻ suy tư, ánh mắt chăm chú nhìn chú mèo nhỏ: “Xem ra sau này phải dạy cho em một số kỹ năng chiến đấu rồi, nhìn em nhỏ yếu thế này, rất dễ bị người khác dọa nạt.”
Chu Văn nghe soái ca lải nhải, nhưng thực hiển nhiên, cậu không hiểu loại ngôn ngữ này, thay vì nói là không hiểu, có lẽ phải nói đây không phải ngôn ngữ loài người Trái Đất, Chu Văn nhận ra rằng người này không phải người nước ngoài bình thường mà cậu hay gặp được.
Thực mau Mặc Tà phát hiện cơ thể chú mèo nhỏ không còn run nữa, anh nghĩ mèo con sợ mình cũng là chuyện bình thường, rốt cuộc anh cũng là thú nhân mãng xà, những con non bình thường gặp anh cũng sẽ bị anh dọa.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Mặc Tà tạm thời không ép mèo phải con tiếp xúc thân mật với anh nữa, ít nhất khi con non còn tỉnh táo thì không được.
Trước khi rời đi, Mặc Tà còn dặn dò mèo con đừng cố vượt qua vòng bảo hộ, sẽ rất nguy hiểm, tuy rằng anh không nghĩ mèo con có đủ năng lực để vượt qua vòng bảo hộ cao như vậy được.
Chờ soái ca vừa đi, Chu Văn như sống lại, thở phào nhẹ nhõm, cậu ngã người nằm lên tấm thảm, cầu nguyện những chuyện này chỉ là ác mộng, hy vọng khi tỉnh lại cậu đã quay lại phòng của mình.
Hơn nữa không biết vừa rồi có phải đã quá sợ hãi rồi không, mà mới ngủ dậy đây nhưng giờ cậu đã chút mệt mỏi, cậu nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, không lâu sau liền ngủ, thật ra Chu Văn đã quên một việc, con non vốn cần ngủ rất nhiều.
Mặc Tà chỉ ngủ khoảng ba giờ liền tỉnh, bản thân anh là nguyên soái, sau khi trở lại Thủ Đô Tinh liền đi thẳng đến phủ nguyên soái, đến bây giờ vẫn chưa quay về quân bộ, ở quân bộ vẫn còn rất nhiều việc cần anh giải quyết, nếu ngủ nữa hẳn không hay lắm.
Trước khi ra cửa, anh có nhìn qua chiếc nôi em bé, Chú mèo nhỏ vẫn đang cuộn mình ngủ ngon lành.
Thôi được rồi, anh cũng không nên làm phiền cậu.
Mặc Tà trộm vươn ngón tay, nhẹ nhàng gãi gãi lên tai nhỏ của mèo con, mãi đến khi đỡ cơn nghiện mèo, Mặc Tà mới ra cửa.
Chu Văn bị đánh thức bởi tiếng đóng cửa, tuy rằng Mặc Tà đóng cửa rất nhẹ, nhưng đối với đôi tai nhạy cảm của mèo, tiếng động này cũng đủ đánh thức cậu khỏi giấc mơ.
Cậu nhìn xung quanh, phát hiện không có gì thay đổi, cậu dùng móng vuốt cào mạnh vào cánh tay mình, kết quả là cơn đau truyền đến khiến cậu lăn lộn một vòng.
Chiếc lưỡi mèo liếʍ lên miệng vết thương, hai mắt rưng rưng đành chấp nhận việc cậu đã biến thành một con mèo.
Nhưng không lâu sau đó, bên ngoài có tiếng người đẩy cửa vào, Chu Văn nâng cao cảnh giác, cậu dùng thảm lông cuộn cơ thể nhỏ yếu của mình lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đang từng bước tiến về phía mình.