Sau Khi Xuyên Thành Mèo Của Nguyên Soái Ta Bạo Hồng Toàn Tinh Tế

Chương 3: Nuôi Mèo Trong Nhà, Nên Muốn Về Sớm!

Người bước vào phòng chính là chú Phòng, ông đi tới chỗ Chu Văn, thấy Chu Văn đang cuộn mình trong chăn như có thù hằn gì với nó vậy. Chú Phòng thầm nhủ trong lòng rằng chủ nhân đúng là không biết chăm sóc tiểu chủ nhân gì cả, sao có thể bọc tiểu chủ nhân trong chăn như vậy chứ, nếu không may tiểu chủ nhân bị chăn quấn đến không thở nổi thì làm sao đây.

Chú Phòng có ý tốt muốn kéo chăn xuống, kết quả chưa kịp kéo xuống, đã bị Chu Văn tập kích, nhưng Chu Văn không dùng móng vuốt sắc nhọn mà chỉ dùng lớp đệm thịt mềm mại vỗ mạnh lên tay chú Phòng.

Đương nhiên là cậu đánh rất mạnh rồi! Nhưng khi chú Phòng cảm nhận được một cái chạm mềm mại như thế, nội tâm đột nhiên chấn động.

Tiểu chủ nhân chạm vào ông ! Nhìn cái lớp đệm thịt hồng mềm mại kia —— thật là quá đáng yêu!

Chú Phòng lập nổi lên hoa si, Ông nhẹ nhàng cuộn lấy chiếc chăn dưới thân Chu Văn, sau đó nâng mèo con chỉ bằng một bàn tay lên, Chu Văn bé nhỏ trông thật đáng yêu, khiến người đàn ông trung niên như chú Phòng vui sướиɠ đến mức không giấu nổi nụ cười.

“Tiểu chủ nhân, chủ nhân đã căn dặn tôi rồi, sau khi ngài tỉnh dậy liền dẫn ngài đến xem phòng mới, phòng này là do tôi tỉ mỉ chuẩn bị dành riêng cho ngài đó, ngài nhất định sẽ vừa lòng.” Chú Phòng không ngừng lải nhải, tâm trạng ông vui sướиɠ đến mức khóe miệng cũng nhếch lên.

Tuy Chu Văn nghe không hiểu, nhưng từ vẻ mặt này của chú Phòng thì có thể thấy người ngày thích cậu, Chu Văn kết luận người này sẽ không làm tổn thương cậu.

Thân thể con non mềm mại mảnh mai, tuy chú Phòng là thú nhân hệ tệ giác, da dày thịt béo, nhưng khi tiếp xúc với Chu Văn, ông vô cùng cẩn thận, sợ bản thân không cẩn thận dùng sức quá độ, liền đem bẻ gãy xương cốt của con non mất.

Phòng của Chu Văn được an bài gần phòng của Mặc Tà, tuy chỉ cách vài bước chân nhưng chú Phòng lại đi thành cả trăm bước chân.

Chu Văn đi tới một căn phòng mới, nơi này thấp thoáng một mùi hương nhàn nhạt, vô cùng dễ ngửi, làm cậu không khỏi yên tâm.

Chú Phòng nhận thấy thân thể của con non bỗng thả lỏng, đắc ý cười nói: “Tiểu chủ nhân hẳn thích mùi hương này phải không? Đây là hương nhũ thiện, được cho là mô phỏng hương thơm ấm áp của mẹ, có thể khiến các con non cảm thấy an toàn.”

Tuy rằng Chu Văn nghe không hiểu thú ngữ, nhưng rất hưởng thụ nhẹ nhàng miêu một tiếng đáp lại.

Chu Văn phát hiện, bản thân ngoài trừ có thể kêu meo meo ra, thì một chữ tiếng Trung cậu cũng không nói ra được, cậu đành phải từ bỏ ý định muốn giao lưu của mình, bắt đầu dùng ánh mắt tò mò tuần tra căn phòng mới của mình.

Chú Phòng trang trí căn phòng này rất hợp với con non. Tất cả những góc nhọn đều được bọc bằng lớp đệm mềm, có cả một chiếc nôi êm ái, tất nhiên mọi thứ đều màu hồng.

Hiển nhiên là Chu Văn rất ghét bỏ chiếc nôi màu hồng nhạt này rồi, nhưng không có cách nào khác, chú Phòng lại thích, trẻ con thì nên hồng hồng mềm mềm mới đáng yêu.

Khi Chu Văn đang làm quen với căn phòng, thì có thêm hai thị nữ đến. Một người là thú nhân thỏ tên Mộ Lệ, người kia là thú nhân chim hoàng yến tên Anna.

Mộ Lệ rất dịu dàng, cô ấy sẽ cẩn thận bế Chu Văn ở trong ngực, sau đó dùng núʍ ѵú cao su đút cậu ăn, mà Anna lại khá hoạt bát, cô ấy sẽ dẫn Chu Văn làm quen hết mọi thứ.

Cũng nhờ có hai người này, Chu Văn chỉ mất nửa ngày liền nghe hiểu một ít thú ngữ đơn giản.

Đương nhiên cậu vẫn không nói được.----------

Nguyên soái đại nhân ở quân bộ bận rộn đến chân không chạm đất, phải đến nửa đêm anh mới về đến phủ, thật ra ở quân bộ anh cũng có nhà ở, cũng không cần thiết phải trở về, nhưng khi Mặc Tà nhớ tới mèo con vẫn đang xa lánh mình, không khỏi lại có chút lo lắng.

Bình thường mọi người đều nói con non sẽ thân thiết với người hay ở bên cạnh thường xuyên nhất, nếu anh không ở bên cạnh làm bạn với mèo con, liệu có phải mèo con sẽ càng sợ anh hơn không?

Không suy nghĩ quá lâu, Mặc Tà lái chiếc phi hành khí hầm hố của mình về phủ Nguyên Soái ngay giữa đêm khuya.