“Cái gì? Lão đại và Tứ nhi gặp phải gấu hoang?”
Tạ nãi nãi đang ở bếp chuẩn bị bữa ăn, nghe tin dữ liền vội vàng chạy ra, mặt đầy lo lắng.
Tuy rằng Tạ gia hay thiên vị Tam phòng, nhưng không phải hoàn toàn thờ ơ với các con còn lại. Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, làm sao có thể không có chút tình cảm nào?
Chỉ là, để thay đổi số phận nghèo khổ, những gia đình nông dân như họ luôn phải hy sinh quyền lợi của một phần con cháu.
Khi nghe tin nhi tử và tôn tử bị thương, Tạ nãi nãi cũng hoảng hốt không thôi.
Tình hình nguy cấp, người dân trong làng vội vàng giải thích:
“Tam bà, chuyện cụ thể tôi cũng không rõ lắm. Nghe thợ săn Vương bảo bọn họ gặp một con gấu hoang phát cuồng trên núi. Không đánh lại được nên phải tản ra mà chạy...”
“Những người khác may mắn thoát được, nhưng khi Lão đại và Tứ Lang được tìm thấy thì cả người đã đầy máu và vết cào nằm trong khe núi. E rằng hôm qua bọn họ đã bị con gấu đuổi kịp!”
“Tam bà, mau mang theo bạc, tôi dùng xe bò đưa bà ta vào thành tìm đại phu. Nếu chậm trễ, người sợ là không qua khỏi đâu.”
Vết thương nghiêm trọng như vậy, thầy lang trong làng không đủ khả năng chữa trị.
Nghe nói mạng người nguy kịch, mặt Tạ nãi nãi trắng bệch, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Lúc này, Tạ Văn Ngạn bước lên, bình tĩnh đỡ bà, trấn an:
“Nãi nãi, bà đừng hoảng. Con và thúc sẽ vào thành tìm đại phu ngay. Bà ở nhà chuẩn bị sẵn nước nóng, chờ Đại bá và Tứ huynh được đưa về thì rửa sạch vết thương. Thời điểm này Tạ gia không được rối lên, nãi nãi ngài cần chủ trì mọi việc.”
“Đúng đúng đúng...tìm đại phu, nhanh tìm đại phu...”
Thanh âm Tạ Văn Ngạn tràn ngập trấn an, làm Tạ nãi nãi như tìm được điểm tựa, vội vàng lật đật vào nhà lấy tiền.
Căn nhà hiện tại chỉ còn lại 2 bà cháu, bởi mọi người khác đều đang làm việc ngoài đồng.
Sau khi dặn dò nãi nãi vài câu, Tạ Văn Ngạn nhanh chóng lên xe bò của thúc báo tin, chạy nhanh vào thành.
Trên đường.
Tạ Văn Ngạn cố tình sốt ruột nói:
“Thúc thúc, chúng ta đến Tế Thế Đường!
Tế Thế Đường là hiệu thuốc nổi tiếng nhất kinh thành, đại phu ở đó đều là học trò của những thái y về hưu. Tay nghề y thuật rất cao, tất nhiên chi phí cũng không hề nhỏ.
Đại thúc cùng thôn ngập ngừng nhắc nhở:
“Tạ tú tài à, đến Tế Thế Đường thì tiền khám thôi đã hết một lượng bạc rồi đó...”
Mặc dù thôn Đồng Thụ của họ nằm gần kinh thành, cuộc sống cũng tốt hơn nhiều so với các thành trấn xa xôi. Nhưng rốt cuộc vẫn là bá tánh ở tầng chót, trong nhà không giàu có, trước giờ nào dám mời đại phu tốt như vậy.
Đi một lần Tế Thế Đường, sợ là phải táng gia bại sản!
Nhưng Tạ Văn Ngạn vô cùng kiên quyết, đau đớn mà nói:
“Thúc à, con biết thúc lo lắng, nhưng đó là Đại bá và Tứ huynh của con, là hai mạng người. Dù táng gia bại sản, con cũng phải cứu được họ.
Chuyện khoa cử của con có thể chờ thêm vài năm, Tạ gia cũng có thể sống khổ thêm mấy năm. Nhưng người mất đi, thì vĩnh viễn không lấy lại được...”
Nói đến đây, mắt Tạ Văn Ngạn đã đỏ hoe, giọng nói nghẹn lại, như cố gắng nén đau thương.
Dù cho là ai, thời khắc này đều có thể cảm nhận được tầm quan trọng của người thân trong lòng hắn.
Đại thúc ngay lập tức bị cảm động.
Trong thôn ông cũng nghe không ít người bàn tán về Tạ tú tài. Kẻ khen không ít, người chê cũng nhiều. Họ nói chuyện học hành của Tạ Văn Ngạn đã vắt kiệt tiền bạc của cả nhà, Tạ phụ Tạ mẫu lại là người gian dối, những người còn lại chỉ có thể ăn đói mặc rách. Nếu Tam phòng là bạch nhãn lang thì mọi người phải làm sao?
Nhưng hóa ra mọi người đều đã nhầm, đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Nhìn xem, Tạ tú tài vì cứu mạng đại bá, đường huynh mà đến tiền đồ cũng không cần. Đúng là một đứa trẻ trọng tình trọng nghĩa. Sau này gặp mấy kẻ lưỡi dài đó còn dám lời ra tiếng vào thằng bé, hắn sẽ dạy cho bọn họ một bài học, đừng vì ghen tị mà nói hươu nói vượn về người ta.
“Được rồi, Tạ tú tài, giữ chắc nhé! Chúng ta sẽ đến đó ngay.”
Mặt đại thúc đầy lo lắng, vỗ roi thật mạnh giục bò lên đường. Tạ Văn Ngạn thấy vậy, trong lòng vô cùng vừa lòng.
Có Tôn thúc - người nổi tiếng hay buôn chuyện trong làng, Tạ Văn Ngạn tin rằng chẳng cần đến sáng mai, cả làng sẽ đều biết hắn là người trọng tình trọng nghĩa đến nhường nào!