Sau một hồi trò chuyện, mỗi quan hệ giữa các thành viên trong Tam phòng lại càng hòa thuận, thân thiết hơn bao giờ hết.
Tuy đã quyết định thay đổi thái độ đối với người trong nhà, nhưng Tạ Văn Ngạn hiểu rằng không thể đột ngột thay đổi quá nhanh. Việc chuyển biếи ŧɦái độ phải tìm đúng thời điểm thích hợp, nếu không, sự thay đổi bất thường sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Vì vậy, khi cả nhà Tạ Văn Ngạn bốn người đánh xe bò trở về thôn, họ vẫn giữ thói quen như trước đây.
Ai lười biếng thì cứ tiếp tục lười biếng, ai ngọt ngào dẻo miệng thì vẫn giữ sự khéo léo ấy, không có gì khác biệt so với thường ngày.
Họ chỉ đợi đến ngày mai, khi vị đường huynh xuyên không xuất hiện, rồi mới tính tiếp.
Còn về phần người đường huynh thật sự sẽ ra sao?
Tạ Văn Ngạn chỉ có thể thầm chúc đối phương kiếp sau đầu thai vào một gia đình tốt hơn. Dù sao thì, khi hắn sống lại, đại bá và đường huynh đã vào núi săn bắn rồi. Dù hắn muốn cứu người, cũng không còn kịp nữa.
Đêm trôi qua trong yên ả.
Sáng hôm sau.
Giống như những lần nghỉ lễ trở về nhà, Tạ Văn Ngạn không hề ngủ nướng. Hắn dậy từ rất sớm, rửa mặt mũi sạch sẽ, rồi mặc áo ngắn gọn gàng, ra sân luyện quyền cước để rèn luyện thân thể.
Dù sao, hắn cũng không phải loại thư sinh yếu ớt chỉ biết cầm bút múa chữ.
Do gia cảnh nghèo khó, Tạ Văn Ngạn không thể như những công tử nhà giàu, thuê thầy riêng để học hành và rèn luyện đủ sáu môn nghệ thuật của bậc quân tử. Khi còn nhỏ, hắn thường bị bạn học xuất thân giàu có chế nhạo.
Vì vậy, để tránh bị người ta cười nhạo khi ra ngoài, hắn đã theo đại bá – người giỏi săn bắn – học quyền cước.
Nói ra thì không chỉ để dựng lên hình ảnh “văn võ song toàn,” mà còn giúp rèn luyện một cơ thể khỏe mạnh, tránh việc dễ sinh bệnh khi tham gia khoa cử, làm uổng phí công sức dùi mài kinh sử khổ cực.
Cũng chính nhờ điều này, kiếp trước hắn mới có thể sống sót nơi vùng đất khắc nghiệt, lạnh giá.
Sau khi rèn luyện được nửa canh giờ, Tạ Văn Ngạn không nghỉ ngơi mà quay lại rửa ráy, thay bộ y phục sạch sẽ, rồi cầm một cuốn sách ra sân đọc lớn.
Việc hắn có thể thi đỗ tú tài khi mới mười bảy tuổi không chỉ nhờ thiên phú đọc sách, mà còn nhờ sự nỗ lực không ngừng. Trong mười hai canh giờ mỗi ngày, hắn có thể dành tới mười canh giờ để học hành.
Mệt không?
Dĩ nhiên là mệt.
Nhưng Tạ Văn Ngạn hiểu rất rõ, với xuất thân hàn môn nghèo khó, nỗ lực có thể chưa chắc giúp hắn trở thành kẻ đứng trên người khác. Nhưng nếu không nỗ lực, vậy cả đời này hắn chỉ có thể sống trong bùn lầy!
Hắn từng chứng kiến sự phồn hoa của thế giới bên ngoài, từng nếm trải hương vị của quyền lực, và cũng từng chịu đủ cảnh bị người ta ức hϊếp.
Kiếp này, hắn sẽ không từ bỏ mục tiêu vươn lên, thậm chí còn quyết tâm hơn cả kiếp trước.
Việc đại bá và nhị bá sẵn sàng để con cái mình chịu thiệt thòi, nhưng vẫn dồn sức nuôi hắn ăn học, ngoài yêu cầu từ ông bà nội, cũng không thể tách rời khỏi sự nỗ lực mà hắn thể hiện.
Dù sao, họ là người chất phác lương thiện, nhưng không phải kẻ ngốc.
Nếu hắn là một kẻ vô dụng, ai lại sẵn lòng ném bạc xuống sông?
Tất nhiên.
Dù hắn có triển vọng, không phải ai trong nhà cũng vui vẻ ủng hộ chuyện hắn học hành.
Hai vị bá mẫu trong nhà vốn đã không hài lòng với việc bạc trong nhà đều đổ hết vào hắn, thái độ phản đối của họ là rất rõ ràng.
Thực ra, Tạ Văn Ngạn cũng hiểu được điều đó.
Mặc dù ai cũng hiểu lợi ích khi trong nhà có người học hành đỗ đạt, nhưng đối với một người mẹ thật lòng thương yêu con mình, ai lại có thể suốt mười mấy năm nhìn con cái mình ăn cơm độn cám, trong khi cháu trai thì được ăn ngon mặc đẹp mà không có ý kiến gì?
Tuy nhiên, sự bất mãn này đã vơi đi đáng kể sau khi năm ngoái Tạ Văn Ngạn thi đỗ tú tài, giúp gia đình được miễn thuế ruộng và lao dịch. Kể từ đó, nhị bá mẫu không còn phản đối chuyện hắn học hành nữa.
Chỉ có đại bá mẫu là vẫn giữ thái độ như cũ...
Nhắc tới đại bá mẫu, trong lòng Tạ Văn Ngạn không khỏi dấy lên sát ý.
Người ta thường nói: "Chó cắn người không sủa." Lưu thị - đại bá mẫu của hắn – lại chính là kiểu người điển hình như vậy!
Đừng nhìn bề ngoài Lưu thị tỏ vẻ yếu đuối, ngoan ngoãn, giống như một nữ nhân thật thà, dễ bị bắt nạt, nhưng thực chất bà ta chẳng khác gì một con chuột chui rúc trong cống ngầm.
Tạ gia vì muốn nuôi hắn ăn học, dù cuộc sống không dư dả gì nhưng cũng chưa đến mức khắt khe với ai.
Nhưng Lưu thị thì hay thật, bà ta dựa vào tình cảm mẹ con, giả vờ đáng thương, dụ dỗ mấy đứa trẻ trong Đại phòng thường xuyên nhịn ăn, nhịn uống để tiết kiệm đồ ăn dâng lên cho bà ta, rồi lại lén lút gửi đồ đó về nhà mẹ đẻ.
Việc khiến các đường huynh bên Đại phòng mặt vàng vọt, thân gầy gò mỗi lần ra khỏi cửa đã khiến dân làng không ít lần bàn tán sau lưng rằng ông bà nội của hắn thật nhẫn tâm. Dù có muốn nuôi một người đi học thì cũng không cần thiết phải khắt khe với những đứa cháu khác như vậy, đúng không?
Để rồi, kiếp trước khi phân chia tài sản, ông bà nội của hắn bị mang tiếng là ngược đãi cháu trai cháu gái, dù có biện minh thế nào cũng chẳng ai nghe.
Trong khi đó, Đại bá mẫu - kẻ đứng sau thực sự - lại thành công ẩn mình, không để ai nghi ngờ.
Nếu như đối phương chỉ làm đến mức đó thôi thì đã đành. Trong làng cũng không thiếu nữ nhân “đào tường nhà chồng” để giúp đỡ nhà mẹ đẻ. Nhưng, Lưu thị và nhà mẹ đẻ của bà ta lại dính líu đến việc Tạ gia bị tru di cửu tộc kiếp trước!
Chính Lưu thị vì muốn cứu nhà mẹ đẻ mình mà nghe lời kẻ xúi giục, lợi dụng thân phận mẫu thân, dễ dàng đặt chứng cứ phạm tội thông đồng với ngoại quốc lên người Tạ gia. Điều này khiến đường huynh xuyên không của hắn trở tay không kịp.
Sau đó, bà ta lại làm ra vẻ “vì đại nghĩa diệt thân”, đứng ra chỉ chứng thêm rằng Tạ gia có ý đồ tạo phản, khiến tội danh hoàn toàn được xác lập...
Nói về kẻ vong ân phụ nghĩa, Đại bá mẫu của hắn mới chính là kẻ đáng ghê tởm nhất!
May mà kiếp này hắn đã sống lại.
Mụ già độc ác đó, lần này phải sớm xuống mồ!
Tạ Văn Ngạn suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, ngước mắt nhìn trời đoán giờ, tay giơ lên nhẩm tính thời gian.
Đột nhiên, trên gương mặt hắn hiện ra nụ cười, hắn quay đầu nhìn về phía cổng sân.
Quả nhiên.
Chỉ một lát sau.
Cánh cổng lớn Tạ gia bị đẩy ra, một người dân trong làng vội vã chạy vào, vừa thở hổn hển vừa hét lớn:
“Người Tạ gia mau lên thành gọi đại phu! Đại Lang và Tứ Lang nhà các người đi săn trên núi gặp phải gấu, bị thương rất nặng!”