Tú Tài Pháo Hôi Trong Truyện Khoa Cử Sống Lại Rồi!

Chương 11: Tam phòng một lòng

Nghĩ đến đây, Tạ Văn Ngạn hít sâu một hơi, trên mặt hiện rõ vẻ cương quyết và ý chí mạnh mẽ sau khi thông suốt:

“Phụ thân, mẫu thân, tiểu đệ, mọi người nói đúng. Giấc mơ đó thật giả còn chưa biết, mọi thứ cũng chưa xảy ra, con quả thực không nên sợ hãi. Tương lai ra sao vẫn phải dựa vào bản lĩnh và lựa chọn của con mà thôi.”

“Hiện tại, điều quan trọng nhất không phải là hoảng loạn sợ hãi, mà là kiểm chứng sự thật của giấc mơ. Nếu nó là thật, nếu tổ tiên linh thiêng hiển linh để chỉ dẫn cho con – hậu duệ đời sau – thì đó chính là cơ hội để Tạ gia chúng ta trỗi dậy!”

Tạ phụ và Tạ mẫu nghe vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vô cùng an tâm và hài lòng.

Hai người vừa vui mừng vừa tự hào nói:

“Không hổ là con trai ta, vừa thông minh lại có chí tiến thủ.”

Tạ tiểu đệ xoay đầu, suy nghĩ một lát rồi nói:

“Muốn kiểm chứng giấc mơ đó có thật hay không cũng không khó. Ca, chẳng phải ca nói rằng trong mơ, ngày mai đại bá và Tứ đường ca sẽ bị thương khi đi săn trên núi, còn Tứ đường ca sẽ bị một linh hồn từ dị thế nhập vào thân xác sao? Vậy chúng ta chỉ cần chờ đến ngày mai xem tình hình là biết ngay.”

Tạ mẫu gật đầu, nói:

“Nếu thật sự bị đổi hồn theo như lời Văn Ngạn nói, linh hồn từ dị thế kia là người thiện lương chính trực, vậy sau này chúng ta e rằng phải kiềm chế bớt tính cách lại, vì người tốt như thế chắc chắn không chịu nổi những chuyện trái tai gai mắt.”

Tạ phụ nghe vậy cũng gật đầu đồng tình.

Dù Tam phòng bọn họ có hơi… quá quắt một chút, nhưng cả nhà đều tự biết giới hạn, tuyệt đối không làm những chuyện ngu ngốc không có não.

“Chuyện này cũng không cần quá lo. Chúng ta trước đây thế nào, sau này cứ thế mà sống. Chỉ là mấy chuyện lợi dụng, kiếm chác, thì đừng nhắm vào đại bá và nhị bá nữa…”

“Dù Tam phòng chúng ta không phải là thứ tốt lành gì, nhưng đó là với người ngoài. Trong nhà, chúng ta vẫn là họ hàng thân thiết, yêu thương đùm bọc nhau mà.”

Tạ Văn Ngạn nở nụ cười, nghiêm túc mà đầy ý tứ.

Người quá quắt thì dễ ghét, nhưng nếu đối tượng mà họ ra sức bảo vệ lại chính là mình, suy nghĩ có lẽ sẽ khác hẳn.

Tạ Văn Ngạn nhớ rất rõ kiếp trước đường huynh xuyên không từng nói một câu: “Bản chất con người chính là tiêu chuẩn kép.”

Đường huynh xuyên không kia, chính trực thì chính trực thật, nhưng lại vô cùng bao che khuyết điểm. Một khi đã coi ai là người nhà hoặc bạn bè, cho dù đối phương có chút khiếm khuyết về phẩm hạnh, miễn là không phải tội ác tày trời thì đối phương nhất định sẽ bảo vệ đến cùng.

Huống hồ, kiếp trước khi Tạ gia bị tru di cửu tộc, đường huynh vẫn có thể cứu hắn – kẻ bị coi là “tai họa” – thoát thân, đủ để thấy trong xương tủy người này cũng có sự sắc bén, quyết liệt.

Chính vì vậy, Tạ Văn Ngạn mới lựa chọn lôi kéo người đường huynh này.

Nếu vị đường huynh chỉ là kiểu người lương thiện đến mức cố chấp, dù tài năng đến đâu, hắn chắc chắn sẽ không ngần ngại ra tay trừ khử.

Tạ phụ, Tạ mẫu và Tạ tiểu đệ đều là những người thông minh. Nghe xong lời Tạ Văn Ngạn, họ lập tức hiểu rõ mình nên làm gì sau này.

“Đúng vậy, người Tạ gia chúng ta quan hệ thân thiết lắm.”

Mấy người nhìn nhau, ánh mắt đầy sự đồng lòng, nụ cười sáng lạn và chân thành vô cùng.

...