Tú Tài Pháo Hôi Trong Truyện Khoa Cử Sống Lại Rồi!

Chương 10: An ủi người nhà

Dĩ nhiên Tạ Văn Ngạn cũng từng nghĩ đến chuyện tạo phản, tự mình làm hoàng đế.

Vốn dĩ, hắn chẳng phải người an phận. Ở kiếp trước, tân hoàng đế nước Sở lại là kẻ qua cầu rút ván, tru di cửu tộc Tạ gia. Sau chuyện đó còn muốn hắn trung thành? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Chỉ là, chuyện mưu triều soán vị thực sự quá khó khăn.

Khi chưa nắm chắc phần thắng, nghĩ một chút cho vui thì được, chứ bảo liều mạng thì không đáng. Hắn không sợ chết, nhưng cũng chẳng rảnh đến mức tự mình tìm chết.

Dĩ nhiên, nếu có cơ hội, Tạ Văn Ngạn cũng chẳng ngại tranh đoạt. Suy cho cùng, câu “Vương hầu khanh tướng, có phải trời sinh?” chẳng phải là để động viên người như hắn hay sao?

Hắn có tài, có trí, cớ gì phải cam chịu? Vì vậy, cứ để hắn bắt được cơ hội xem, nhất định hắn sẽ không chịu đứng dưới người khác.

Tuy nhiên... Dã tâm thế này thì không cần nói ra làm gì.

Tạ Văn Ngạn vội gõ lên trán đệ đệ, nghiêm túc nhắc nhở.

“Không được nói mấy lời đại nghịch bất đạo như thế! Nếu để người khác nghe thấy, cả nhà chúng ta sẽ mất đầu! Sau này phải giữ mồm giữ miệng cho cẩn thận.”

Có một số chuyện nghĩ trong lòng thì không sao, nhưng tuyệt đối không được nói ra, dù là đùa cũng không được.

Nhỡ đâu quen miệng, sau này lỡ lời thì làm sao?

Tạ phụ và Tạ mẫu cũng lập tức phản ứng, vội vàng dạy dỗ.

“Đúng vậy, nói bậy bạ cái gì thế hả? Nhà chúng ta tám đời làm nông, hiền lành thật thà, tổ huấn chỉ có bốn chữ: ‘Trung quân ái quốc’!”

Tạ tiểu đệ: …

Về khoản mặt dày, hắn vẫn còn kém xa người trong nhà một bậc.

Nhưng đúng là hắn mồm miệng không cẩn thận.

Tạ tiểu đệ lập tức tự kiểm điểm, giơ tay tát hai cái thật mạnh vào miệng mình. Đau đến mức hai mắt hắn đỏ hoe, rưng rưng nước mắt rồi mới nói:

“Ca, đệ biết sai rồi! Sau này nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận trước khi nói, tuyệt đối không làm liên lụy ca.”

“Ừ, nhớ kỹ là được. Lần sau đừng tự tát vào mặt, đệ xinh đẹp thế này, lỡ để lại sẹo thì làm sao?”

Tạ Văn Ngạn gật đầu, có chút xót xa, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu đệ đệ.

Kiếp trước, lý do Tạ Văn Ngạn xem trọng đệ đệ này phần lớn là vì dáng vẻ xuất chúng của hắn, có thể giúp mang lại lợi ích cho Tạ Văn Ngạn thông qua liên hôn. Nhưng dù sao cũng là huynh đệ ruột cùng chung huyết mạch, nên trong lòng hắn vẫn có tình cảm thật sự.

Đặc biệt, ở kiếp trước, khi hắn bị liên lụy dẫn đến bị lưu đày, đệ đệ này không những không trách móc mà còn chủ động hạ mình, ủy thân với một nha dịch quản lý nơi biên ải khắc nghiệt, để chăm sóc cho hắn – người ca ca vô dụng này.

Vì vậy, kiếp này, hắn đã hạ quyết tâm sẽ để đệ đệ được tận hưởng vinh hoa phú quý, sống cuộc đời ung dung tự tại, không phải chịu bất kỳ khổ sở nào.

Một đệ đệ ngoan ngoãn như vậy, đương nhiên phải được cưng chiều.