Tú Tài Pháo Hôi Trong Truyện Khoa Cử Sống Lại Rồi!

Chương 9: Cố ít hay cố nhiều cũng là cố

“Cha, mẹ, hai người nói con phải làm sao đây? Con không muốn hại cả nhà bị lưu đày chịu khổ, không muốn vì con mà mọi người phải chết, cũng không muốn trở thành gian thần bị người đời chửi rủa, bị xử trảm mà chết…”

“Hay là… con không thi khoa cử nữa, không làm quan nữa. Con ở lại thôn mở một trường tư thục, làm phu tử thôi. Như vậy, chắc chắn cả nhà mình sẽ được sống bình an…”

Vừa nói, Tạ Văn Ngạn vừa dùng tay lau nước mắt, vẻ mặt lo âu và bất an rõ rệt.

Dẫu rằng hắn là một tú tài, lại thông minh hơn người, thì giờ đây hắn vẫn chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi. Sau một giấc mơ sống động như thật khiến hắn bàng hoàng lo sợ, có phản ứng như vậy cũng không có gì lạ.

Thấy con trai như thế, Tạ phụ Tạ mẫu quả nhiên không nghi ngờ mà lại càng tin vào câu chuyện hắn kể.

Bởi vì họ hiểu rất rõ con người của con trai mình. Nếu không phải giấc mơ kia quá chân thực và đáng sợ, đến mức khiến hắn kinh hồn bạt vía, thì tuyệt đối hắn sẽ không bao giờ thốt ra những lời từ bỏ con đường làm quan.

Trong giấc mơ ấy, bọn họ đúng là quá bi thảm. Gia đình không được hưởng hạnh phúc bao lâu đã phải chịu khổ. Còn con trai của họ, lại phải chịu cảnh lăng trì chết thảm! Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ rùng mình.

Nhưng mà…

Thảm thì thảm thật, nhưng trong mơ con của họ lại làm quan lớn! Dù là làm quan ở nước láng giềng, nhưng cũng là vị quan quyền cao chức trọng, dưới một người mà trên vạn người đấy chứ!

Tiểu ca nhi của bọn họ còn được gả cho hoàng tử nữa, suýt chút nữa đã trở thành quý nhân trong hoàng cung rồi!

Nghĩ đến viễn cảnh ấy, Tạ phụ mẫu không khỏi lòng tràn đầy hy vọng. Nếu giấc mơ kia có thể trở thành hiện thực, thì đúng là tương lai sáng lạn vô cùng.

Còn về cái kết thê thảm trong mơ? Bây giờ họ đã biết trước, chỉ cần nghĩ cách tránh đi là được.

Muốn sống vẻ vang, hưởng vinh hoa phú quý mà lại không muốn bỏ công bỏ sức hay chịu rủi ro là điều không thể.

Nghĩ đến đây, Tạ phụ mẫu không hề do dự, lập tức đỡ Tạ Văn Ngạn dậy, giọng nói kích động, không ngừng động viên:

“Nhi tử, con đừng sợ! Chỉ là một giấc mơ thôi mà! Làm quan thì phải tranh quyền đoạt lợi, điều đó là lẽ đương nhiên. Nếu một ngày nào đó thực sự bị xét nhà, lưu đày, thì đó là số phận của chúng ta, coi như xui xẻo. Nhưng mà ít ra trước đó chúng ta cũng đã được hưởng vinh hoa phú quý, như vậy cũng không thiệt thòi gì. Cha mẹ không trách con đâu.”

“Con nhất định không được từ bỏ! Nếu con mà bị một giấc mơ làm cho sợ đến mất chí khí, cha mẹ mới là người xem thường con đấy!”

“Biết đâu, đây chính là tổ tiên Tạ gia linh thiêng báo mộng, cố ý đến giúp đỡ đứa con cháu có triển vọng như con đó!”

Càng nói, Tạ phụ và Tạ mẫu càng thấy khả năng này rất hợp lý.

Con trai của họ vốn thông minh, giờ lại còn có được một giấc mơ tựa như tiên tri, chẳng phải nhờ đó mà tránh được vô số hiểm nguy, càng ngày càng thuận lợi hay sao?

Làm gì có ác mộng nào, rõ ràng chính là tổ tông hiển linh mà.

Tạ Văn Ngạn: "..."

Nhìn ba người nhà mình bàn bạc vô cùng hăng hái, ánh mắt lấp lánh hy vọng như thể giấc mơ kia chính là vận may từ trên trời rơi xuống, Tạ Văn Ngạn chỉ biết bất lực câm nín.

Tạ tiểu đệ: "Ca, ta thấy ca đúng là suy nghĩ nhiều rồi. Cứ mạnh dạn làm quan lớn đi! Chỉ cần nhớ là ta muốn làm chính thê, không làm trắc phi gì hết!"

Tạ Văn Ngạn: "..." Làm quan chưa thấy đâu, mà vị đệ đệ này đã lo tính chuyện cưới hỏi trước cả rồi.

Thật đúng là một nhà kỳ tài.

Tạ tiểu đệ lại an ủi:

“Ca à, dù giấc mơ này thực sự trở thành sự thật, đó cũng là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai. Ca thông minh như vậy, chắc chắn có thể nghĩ ra cách thay đổi kết cục của chúng ta.”

“Cho dù không thể thay đổi chuyện ở trong giấc mộng, bị xét nhà, đi lưu đày, hay bị lăng trì xử tử thì cũng không sao, con người ai chẳng phải chết? Ít nhất chúng ta cũng được trải qua mấy năm vinh hoa phú quý.”

Tạ Văn Ngạn: …

Nói thì dễ đấy, dù sao cũng chỉ mình hắn bị lăng trì xử tử mà, đúng không?

Chẳng qua, chắc chắn vẫn phải tiếp tục tiến lên, dù có tan xương nát thịt lần nữa thì hắn cũng sẽ không từ bỏ.

Nhưng vẫn phải giả vờ một chút.

Tạ Văn Ngạn bày ra biểu cảm khó hiểu, suy tư nói:

“Nhưng ở trong mơ con là một gian thần, bị bêu danh sử sách. Rõ ràng con chỉ muốn làm một quan lớn, mưu cầu một chút vinh hoa phú quý cho nhà chúng ta thôi, sao lại trở nên gian ác như vậy? Rõ ràng con là một quân tử đoan trang chính trực mà.”

Tạ phụ: "Đúng, đúng, con là người chính trực, làm sao có thể trở thành gian thần được chứ!"

Nói vậy, nhưng ánh mắt Tạ phụ lại liếc ngang liếc dọc, rõ ràng trong lòng không tin hoàn toàn. Ông lạ gì phẩm hạnh của thằng con nhà mình, bảo nó chính trực như thánh nhân, thật là không khỏi khiến người khác cười đến rụng răng.

Tạ mẫu: "Phải đó, con ta là người tốt, chắc chắn trong mơ là bị kẻ xấu vu oan giá họa thôi. Nếu không thì cũng là vì hoàn cảnh bắt buộc, muốn làm quan lớn, có lúc phải thỏa hiệp một chút. Cũng không thể nào mọi việc đều như ý được, đúng không?"

Tạ phụ: "Mẹ con nói đúng đấy! Con à, làm quan là chuyện lớn, trên triều đình nơi nào chẳng có đấu đá. Nếu không muốn bị người khác dẫm đạp, con phải học cách khéo léo ứng xử. Còn về danh tiếng... Quan trọng nhất là chúng ta sống tốt, đừng để bụng những lời bàn tán sau lưng."

Những lời này nói cho người ngoài nghe thì được, nhưng trước mặt người nhà mình thì vẫn nên có chút nhận thức rõ ràng về bản thân.

Nếu nhà bọn họ có xuất hiện một tên gian thần, cũng không phải chuyện gì quá bất ngờ.

Tạ mẫu cười ngượng:

"Con trai à, giấc mơ thì chỉ là giấc mơ thôi, tương lai thế nào vẫn phải dựa vào năng lực của chính mình. Cái gì mà gian thần hay không gian thần, chẳng qua là do người khác thấy con làm quan lớn quá, rồi ghen ghét, đố kỵ mà bịa đặt nói xấu thôi!"

Tạ phụ gật đầu đồng tình:

"Đúng vậy! Con mà là kẻ lòng dạ đen tối thì sao có được kỳ ngộ trời ban như Trang Chu mộng điệp này chứ?"

Tạ đệ đệ hào hứng cổ vũ:

"Ca à, nếu ca sợ mình sẽ hại dân hại nước, thì chi bằng tự làm phản đi, làm hoàng đế luôn cho rồi. Đến lúc đó thiên hạ là của ca, chắc chắn ca sẽ không nỡ lòng nào mà tự mình phá hủy nó đâu!"

Nói xong, tiểu ca nhi lập tức nhào vào ôm lấy cánh tay hắn, nũng nịu làm nũng.

"Ca ơi ~ ta muốn làm Vương phi, muốn trở thành hoàng thân quốc thích, không muốn tiếp tục làm một tiểu ca nhi ở thôn làng nữa. Ca cố gắng lên một chút đi mà. Dù gì chúng ta cũng chỉ có một mạng, cố ít hay cố nhiều có khác gì đâu."

Tạ Văn Ngạn: "..."

Cái này thì khác xa nhau lắm đấy, tiểu đệ à.