Nghĩ đến đây, Tạ Văn Ngạn điều chỉnh lại tâm trạng rồi rời khỏi tư thục.
“Cha, mẹ, tiểu đệ… mọi người đến rồi...”
Nhìn ba khuôn mặt quen thuộc, trong lòng hắn không khỏi cảm khái về những "thành tích huy hoàng" của cha mẹ và đệ đệ ở kiếp trước. Sau một hồi trầm ngâm, hắn nở một nụ cười miễn cưỡng, vừa mệt mỏi vừa mất tập trung.
Tóm lại, vẻ mặt hắn trông chẳng khác nào vừa gặp chuyện kinh thiên động địa.
“Nhi tử, cuối cùng con cũng ra rồi? Hôm nay sao muộn vậy?”
“Trời ơi, ca, sao sắc mặt ca lại tệ thế này?”
“Là tư thục xảy ra chuyện gì, hay là không khỏe?”
Tạ phụ, Tạ mẫu cùng tiểu đệ - Khanh ca nhi đang đứng chờ ở trước cổng tư thục, thấy bộ dáng không ổn của hắn thì lập tức sốt sắng bước lên quan tâm.
Dù sao, không kể đến việc Tạ Văn Ngạn là hy vọng của gia đình, nhà ai mà chẳng cuống cuồng khi thấy người thân xảy ra chuyện?
Thấy mọi người đều dễ dàng nhập cuộc, Tạ Văn Ngạn khéo léo diễn xuất, lặp tức đỏ mắt một cách thành thạo, để đôi mắt ngấn nước như thể có điều khó nói nghẹn lại nơi cổ họng.
“Cha, mẹ, chúng ta tìm một chỗ nào đó vắng người đi, nhi tử có chuyện muốn nói với mọi người.”
“Được rồi.”
Tạ phụ và Tạ mẫu vốn đều là người thông minh, vừa nhìn thấy dáng vẻ này của nhi tử thì lập tức nhận ra rằng chuyện hắn muốn nói hẳn không hề nhỏ.
Không chần chừ thêm, họ ra hiệu cho Khanh ca nhi đỡ Tạ Văn Ngạn lên xe bò, rồi nhanh chóng lên đường.
Chiếc xe bò này đương nhiên không phải của Tạ gia mà là tài sản của thôn.
Thực tế, để nuôi Tạ Văn Ngạn ăn học, hiện tại Tạ gia nghèo rớt mùng tơi. Tiền bạc đều dành dụm cho lần thi khoa cử tiếp theo của hắn, cũng như chi phí ra ngoài kết giao bạn học. Đến cả bữa cơm hàng ngày cũng phải chắt bóp, thì làm gì có tiền mua bò.
Nhưng vì Tạ Văn Ngạn là tú tài duy nhất trong thôn, nên mỗi tháng vào ngày nghỉ hắn về nhà, thôn sẽ đặc biệt mượn xe bò cho Tạ gia sử dụng để lấy lòng.
Không chỉ vậy, người trong thôn đối với hắn vô cùng kính trọng. Kể từ khi hắn thi đỗ đồng sinh lúc 14 tuổi, bất kể trong thôn hay trong tộc có việc lớn nhỏ gì, họ đều đến tìm hắn xin ý kiến.
Khi Tạ Văn Ngạn 17 tuổi thi đỗ tú tài, tình hình càng thêm náo nhiệt. Cả tộc coi hắn như tổ tiên sống, cung phụng đến mức thái quá.
Với kiểu tâng bốc như vậy, Tạ Văn Ngạn cảm thấy việc kiếp trước mình còn trẻ mà đã tự cao tự đại thực sự chẳng có gì khó hiểu.
Tính cách của thiếu niên thường chưa ổn định, đổi lại là ai, ngày nào cũng được người khác nâng niu như thế thì chắc chắn cũng sẽ sinh lòng kiêu ngạo.
Vậy nên, chuyện kiếp trước hắn đi vào con đường lệch lạc, tuyệt đối không phải lỗi của một mình hắn. Tất cả mọi người đều phải chịu trách nhiệm!
Dù sao đi nữa, Tạ Văn Ngạn luôn kiên trì một nguyên tắc: tuyệt đối không nhận sai!
Hắn không sai! Sai là ở người khác! Hắn chính là người ưu tú nhất, đúng đắn nhất!
Tạ phụ thường xuyên ra ngoài nên rất rõ nơi nào đông người, nơi nào vắng vẻ. Lần này, ông nhanh chóng tìm được một chỗ hẻo lánh bên bờ sông nhỏ, xung quanh thoáng đãng, không bị che chắn, đảm bảo không ai vô tình nghe lén được câu chuyện của họ.
Xác nhận nơi này không có vấn đề gì, Tạ Văn Ngạn cũng không chần chừ thêm, lập tức quay lại trạng thái "nhập vai diễn xuất".
Đôi mắt của Tạ Văn Ngạn lần nữa đỏ hoe, ngấn lệ. Hắn nặng nề quỳ xuống trước mặt Tạ phụ Tạ mẫu, giọng nói nghẹn ngào đầy đau thương:
“Cha, mẹ, mấy ngày trước con mơ thấy một giấc mộng kinh hoàng. Mọi thứ ở trong giấc mơ tựa như thật, chẳng khác nào Trang Chu mộng điệp. Trong mơ, nhi tử là kẻ bất hiếu, vô dụng, không chỉ làm cha mẹ thất vọng mà còn phụ lòng tiểu đệ…”
Nói là diễn xuất, nhưng thực ra trong đó cũng mang chút chân tình.
Tạ Văn Ngạn không cảm thấy việc mình tham quyền háo lợi ở kiếp trước là sai. Nhưng hắn thật sự cảm thấy có lỗi vì bản thân vô dụng, không xứng đáng với sự hỗ trợ và hy sinh hết lòng của gia đình.
Chỉ cần kiếp trước hắn cẩn thận hơn một chút, cố gắng hơn một chút, có lẽ kết cục đã khác đi.
Đáng tiếc, thế gian không có chữ "nếu".
Nhưng may mắn là, giờ đây hắn đã có cơ hội để làm lại.
Tạ Văn Ngạn kể lại những chuyện xảy ra ở kiếp trước, lược bỏ các chi tiết cụ thể và dùng ‘vỏ bọc’ giấc mộng để diễn đạt.
Hắn không muốn nhắc đến chuyện trọng sinh, không phải vì sợ cha mẹ coi mình là quái vật, mà là do với trình độ học vấn của họ, việc giải thích khái niệm này sẽ quá phức tạp. Nói là mơ thì dễ hiểu hơn nhiều.
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Phản ứng của cha mẹ và đệ đệ hắn sau khi nghe xong không chỉ khác với suy nghĩ thông thường mà còn hoàn toàn không có chút tương đồng nào với lẽ thường tình.
Tạ phụ thì mừng rỡ: “Nhi tử, con làm quan lớn rồi sao?”
Tạ mẫu thì sửng sốt: “Nhi tử, con còn được ghi tên vào sử sách nữa à?”
Tạ tiểu đệ thì phấn khích: “Ca, ta được gả cho Hoàng tử, trở thành Vương phi ư?”
Trời ạ! Hóa ra tương lai của bọn họ lại huy hoàng đến vậy!
Tạ Văn Ngạn: …
Nhìn ánh mắt này, Tam phòng bọn họ đích thị là người một nhà.
Bị gia đình nhìn bằng ánh mắt sùng bái như thế, Tạ Văn Ngạn vừa cảm thấy kiêu ngạo lại vừa hơi xấu hổ. Hắn ho nhẹ, nhắc nhở:
“Cha mẹ, đừng vội mừng. Trong mơ đúng là nhi tử làm quan lớn, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị xét nhà, cả gia đình bị lưu đày. Cha mẹ theo con mà chẳng được hưởng mấy ngày tốt lành…”
“Còn tiểu đệ nữa, đệ không phải Vương phi đâu, chỉ là Trắc phi thôi. Tất cả đều tại ta vô dụng, không chỉ để đệ làm thϊếp mà cuối cùng còn bị đày đi biệt xứ…”
“Cha, mẹ, tiểu đệ, giấc mơ đó chân thực quá mức. Trong mơ nhi tử thực sự bất tài. Những ngày qua, nhi tử trằn trọc không ngủ được, rất sợ giấc mơ ấy sẽ trở thành hiện thực…”