Dù sao thì kiếp này, hắn cũng đã quyết tâm phải chữa trị cho đại bá và Tứ huynh, nên việc này tất nhiên phải được tận dụng tối đa lợi ích.
Kiếp trước, vì sao hắn có thể khiến Nhị hoàng tử dùng vị trí trắc phi để đổi lấy lòng trung thành của một người xuất thân từ nông gia nghèo như hắn?
Vì sao sau khi bị phân gia, gãy chân, hắn vẫn có thể lấy lại sự tin tưởng và trợ giúp từ người đường huynh xuyên không?
Tất cả đều bởi vì, khi hắn bỏ ra ba phần chân thành, hắn nhất định khiến người khác cảm nhận được mười hai phần nỗ lực và thành ý của mình.
Đừng trách hắn tính toán sâu xa.
Chỉ là so với chân tình, mưu lược luôn dễ dàng chiếm được lòng người hơn.
-------------
Thôn Đồng Thụ không xa kinh thành, lại thêm Tế Thế Đường hôm nay không quá đông bệnh nhân, họ nhanh chóng mời được đại phu về làng.
Nhờ được sơ cứu và băng bó kịp thời, mạng của đại bá và Tạ Văn Tề được giữ lại. Nhưng thương thế quá nặng, chi phí chữa trị về sau sẽ vô cùng lớn.
Một chân và một cánh tay của Đại bá bị gãy nghiêm trọng, nếu không dùng dược liệu tốt và trị liệu liên tục nửa năm thì tàn phế là không thể tránh khỏi. Còn về phần đường huynh, tình trạng của anh thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Vì bị tổn thương vùng đầu, anh cần phải dùng nhân sâm – một loại dược liệu hiếm hoi và đắt đỏ.
Vị đại phu nhìn trang phục cũ kỹ, nghèo nàn của gia đình Tạ, khẽ thở dài, ánh mắt tràn đầy cảm thông.
“Tình hình bây giờ là như thế. Mạng thì tạm thời vẫn giữ được, nhưng nếu muốn hồi phục, chắc chắn cần dùng thuốc tốt. Hai người này, ít nhất cũng phải tốn hơn trăm lượng bạc.”
Ông dừng lại một chút, rồi nói thêm:
“Gia đình bàn bạc đi, nếu đồng ý chữa trị, hãy chuẩn bị bạc để tôi về lấy thuốc. Nếu không, tôi sẽ viết một toa thuốc bình thường, gia đình cho họ ăn uống tốt mấy ngày...” rồi tiễn họ lên đường.
Những lời cuối tuy không nói rõ, nhưng ai nghe cũng hiểu.
Cả Tạ gia lập tức náo loạn.
“Làm sao bây giờ?”
“Làm sao lại bị thương nặng đến vậy?”
“Ông trời ơi, thật không để chúng ta đường sống mà, hu hu…”
Tạ đại bá đang nằm trên giường nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, tuyệt vọng giãy giụa nói, “Không, không chữa, ta không chữa…… Để thuốc cho Tứ nhi...”
Người được gọi là Tứ nhi chính là đường huynh đã xuyên không, tên là Tạ Văn Tề, đứng thứ tư trong gia đình.
Số tiền thuốc hơn một trăm lượng bạc, Tạ gia căn bản không có khả năng lo liệu. Tạ Đại bá đành phải hy sinh bản thân, nhường cơ hội sống cho nhi tử mình.
Còn đường huynh đã mượn xác hoàn hồn, lúc này nằm trên giường, lòng cũng nóng như lửa đốt.
Tạ Văn Tề rất muốn mở miệng, bảo đại phu trước tiên chữa trị cho cha ruột của nguyên chủ!
Bởi vì với anh có bàn tay vàng xuyên qua cùng, dù không uống thuốc, anh cũng không chết được. Nhưng tay chân gãy của cha nếu không được chữa trị kịp thời thì chắc chắn sẽ trở thành tàn phế.
Anh vừa tỉnh dậy đã nhận được ký ức của thân xác này, nên thật lòng không muốn người cha hiền từ ấy gặp chuyện chẳng lành.
Đáng tiếc, hiện tại cơ thể anh mất máu quá nhiều, toàn thân không còn chút sức lực nào, cổ họng khô rát đến nỗi không thể phát ra nửa lời…
Chỉ có thể trơ mắt nhìn người Tạ gia tự thương lượng với nhau.