Ngoài cửa số trăng lạnh đóng sương, trong phòng bệnh, Mẹ Lâm và Thanh Di ngủ đều đều, Du Hoạ Y ngắm nhìn Mẹ cô và em trai, tham lam tận hưởng bình yên hiếm hoi qua những ngày bôn ba đầy sóng gió.
Bên này trên tầng cao, Hiên Viên Cẩn Y thư thả nhâm nhi ly rượu đỏ sóng sánh, mắt phượng câu lên chiêm ngưỡng ánh sáng xa xỉ của thiên nhiên giữa miên man những toà nhà chọc trời của thủ đô. Cô vừa xắp xếp chu đáo các thứ cần thiết cho chuyến đi nước ngoài xắp tới của cô và em gái nhỏ, bây giờ phải đi ngủ rồi, sáng mai còn dậy sớm sang trông coi Mẹ vợ tương lai nữa.
Bệnh viện đa khoa, đầu giờ chiều hôm sau.
"Cẩn Y?" Mẹ Lâm tỉnh dậy sau ba tiếng phẫu thuật và hai tiếng ngấm thuốc mê, nhưng câu đầu tiên không phải tìm con gái hay con trai nhỏ, mà là nói với "con rể" tương lai.
Lần đầu tiên con gái dẫn người bạn này về nhà, Cát Y Lâm nhìn một cái liền nhận ra điều không đúng.
Con gái bà rất ít khi thân thiết với người khác, hay đúng hơn là tính tình hơi lạnh nhạt, nhưng khi đứng cùng cô gái này, gương mặt nhỏ xinh thỉnh thoảng lại bất chợt ửng hồng.
Ban đầu bà còn cho rằng hai đứa tình cảm chị em thật tốt, cho đến khi vô tình nhìn thấy con gái gọn lọn trong vòng tay người kia, còn chủ động tươi cười ôm hôn người ta.
Bà mất rất nhiều thời gian để tiêu hoá một màn đến đỏ mặt này, đây là tình yêu đồng tính trên ti vi từng nói đến sao? Lúc đó mấy người các bà còn tranh luận một trận, người thì ủng hộ, người lại phản đối, nói cái gì mà không đúng quy luật tự nhiên. Khi ấy bà nghĩ như vậy cũng được mà, đó là cuộc đời của người ta, người ta quen ai, yêu ai, kết hôn với ai mà không được, miễn là trở thành người có ích. Nhưng khi mối quan hệ này diễn ra trong gia đình của bà, vẫn là cảm thấy khó xử trong lòng. Một bên là muốn con gái giống như các cô gái khác, quen biết một chàng trai nào đó, hợp nhau thì kết hôn, sinh con, cùng chăm sóc chúng lớn lên, rồi cùng già đi. Một bên lại muốn để con gái tự do lựa chọn hạnh phúc của mình, một đời không hối tiếc.
Lần thứ hai con gái tiếp tục dẫn người bạn này về, là thanh minh năm đó, bà và Di Di đang mua đồ ở chợ, từ xa nhìn thấy con gái như cô vợ nhỏ, đưa trà sữa lên cho người kia uống. Cô gái cao hơn thì bận rộn, một tay xách dưa hấu to bự, một tay lỉnh kinh bánh kẹo các thứ nhưng nhất quyết không để con gái rượu của bà cầm, con bé chỉ thảnh thơi em một ngụm rồi lại đưa lên chị một ngụm, ngọt ngào đến sâu răng.
Thế nhưng từ lần đó, cô gái này cũng chưa về thêm lần nào, con gái cũng không nhắc đến người bạn đặc biệt của con bé nữa. Ngày tháng trôi quá, tất bật cơm áo gạo tiền bà cũng lơ đãng quên đi, hôm nay một cơn hoạn nạn tỉnh lại, gương mặt vừa lạ vừa quen lại chân thật xuất hiện trước mắt.
"Con chào dì!" Hiên Viên Cẩn Y nhẹ nhàng xác nhận với Mẹ Lâm rằng bà không có nhận nhầm người, "con rể" tương lai của bà đến rồi đây!