Du Hoạ Y đi mua một phần cháo dinh dưỡng và bánh mỳ về cho Mẹ và em trai, cô bị say thang máy nên cuốc bộ lên đến tầng năm, mồ hôi đã lấm tấm, đang muốn đi tiếp thì lại bị cản đường.
Cô ngẩng lên nhìn rồi lặng lẽ tránh sang bên cạnh nhưng bị người ta giữ lại.
Hiên Viên Cẩn Y nắm bắp tay gầy của Du Hoạ Y, lòng cô đau muốn chết, nhóc con này, không ăn cơm hay sao mà chỗ nào cũng toàn da với xương vậy?
"Buông ra!" Du Hoạ Y lạnh lùng, cô mệt mỏi lắm, không muốn chơi đùa với người này nữa.
Nhưng người kia không đáp lại, một mạch kéo cô đến cửa sổ cuối hành lang, sắc bén nhìn xuống.
"Chị làm gì?" Du Hoạ Y giật mình nhìn người ta thiên nhiên lấy điện thoại của cô trong túi quần.
Cô hấp tấp muốn lấy lại nhưng không được, Hiên Viên Cẩn Y đưa điện thoại lên, chiều cao khiêm tốn một mét năm chín của cô không đọ lại với chiều cao một mét sáu lăm của người ta. Điện thoại nhanh chóng được mở khoá, gương mặt Du Hoạ Y lập tức đỏ hồng, vì mật khẩu cô đặt là ngày tháng sinh nhật của ai kia, dù chia tay hơn một năm rồi nhưng vẫn không thay đổi.
Hiên Viên Cẩn Y mặt mày xán lạn, em gái nhỏ vẫn còn yêu cô, nếu không thì còn nhớ sinh nhật của người mình ghét làm gì đây.
Cô áp sát lại, vòng tay ôm chặt chim non, tay phải cầm điện thoại của em gái, tay trái lấy điện thoại của mình ra, quét mã, ting một tiếng, một số tiền lớn được chuyển qua.
"Chị mau buông em ..."
"Được rồi, trả cho em, ngày mai liền gặp bác sĩ để phẫu thuật cho Mẹ em, biết chưa?" Hiên Viên Cẩn Y vội cắt ngang sự chống cự của em gái nhỏ, đưa điện thoại lại cho em ấy.
"Không cần ..."
"Còn tiền này thích tiêu gì thì tiêu, tối mai tôi đến đón em, ngày kia chúng ta đi nước ngoài đăng ký kết hôn!" Hiên xạ cung thần lần nữa cắt đứt lời từ chối của em gái nhỏ, thần tốc định đoạt kế hoạch của mình. Tay trái cầm một xấp tiền mặt dầy cộp nhét vào túi quần Du Hoạ Y. Trong xu thế xã hội hoá chuyển khoản nhưng Hiên Viên Cẩn Y vẫn luôn yêu thích dùng tiền mặt, nên trong túi lúc nào cũng có rất nhiều loại hình tài sản này.
Trước khi dời đi, cô còn lén lút quan sát xung quanh, thấy không có ai liền nhanh nhẹn cúi xuống hôn mυ'ŧ đôi môi nhỏ một cái mới thoả mãn tách ra.
"Hẹn gặp lão bà ngày mai, cần gì thì gọi cho chị." Cô uyển chuyển thay đổi cách xưng hô từ "tôi em" xa cách thành "chị em", rồi nhét danh thϊếp của mình vào túi quần em gái nhỏ, xoay người đi xuống cầu thang. Lúc nãy cô không nói ngày mai mình sẽ đến khi Mẹ Lâm làm phẫu thuật, nhưng việc quan trọng như vậy của nhà vợ, chắc chắn là không thể vắng mặt rồi. Chân dài thẳng tắp dảo bước nhanh hơn để còn chuẩn bị cho ngày mai và chuyến đi nước ngoài xắp tới.
Du Hoạ Y một mình ngây ngốc rất lâu, đến khi quay lại nhìn qua cửa sổ, người kia đã đi đến cổng lớn bệnh viện. Cô nhìn số dư chói mắt trên ứng dụng ngân hàng, mới chân chính cảm nhận đây là sự thật. Cô đã thực sự bước vào mối quan hệ tình tiền rồi ư? Nhưng cô cũng không có lựa chọn, một bước đi này người ngoài có thể khinh bỉ nhưng lại cứu được Mẹ cô một mạng, giữ lại ánh đèn ấm áp trong gia đình nhỏ của cô. Hơn nữa, người đó còn không phải là người cô yêu sao, trên con đường nhân sinh này, cô chỉ yêu một người, chính là chị ấy, thì dùng một năm này để gói gém thương nhớ cả một đời cũng được, để trả ơn chị ấy cũng được, như nào cũng được!
"Thanh Di, em đi ngủ đi, để chị trông Mẹ cho, sáng mai Mẹ sẽ được phẫu thuật, sẽ không sao nữa." Du Hoạ Y cố gắng kéo lên nụ cười nói với em trai. Thằng bé đang học năm nhất Bắc Đại.
"Chị, chị lấy tiền ở đâu ...?" Du Thanh Di vừa ăn nốt bánh mì vừa nói, cậu biết là cần rất nhiều tiền để chữa bệnh cho Mẹ, tiền cậu đi làm thêm phụ chị gái mua linh tinh trong viện cũng hết sạch rồi, đều là chị cậu phải lo lắng tất cả, nên cậu phải chăm chỉ học cho tốt để lấy học bổng, lại tất bật lén chị đi làm thêm.
"Là bạn chị cho mượn, sau này từ từ gửi lại cũng được." Du Hoạ Y qua loa trả lời, trong lòng cô vừa lo lắng cho ca phẫu thuật của Mẹ, vừa nghĩ đến tối mai người kia đến đón, trong lòng rối như tơ vò.