Hôn Nhân Hợp Đồng Với Người Yêu Cũ

Chương 2

"Cẩn Y ..."

"Buông em ... ra!" Du Hoạ Y khó khăn nói giữa nụ hôn cuồng nhiệt. Hôm nay cô mới ăn một cái bánh bao nhỏ với một cốc sữa đậu đỏ, thân thế lung lay muốn ngã, không thể đẩy được con người ngông cuồng này ra.

Hiên Viên Cẩn Y tham lam hôn hít đôi môi cô từng rất yêu thích, lại mang theo cả trừng phạt cắn nhẹ, triền miên đến khi em gái nhỏ hết dưỡng khí mới buông tha, vẻ mặt thoả mãn nhìn hai cánh môi mỏng bị cô làm cho đỏ ửng.

"Ay dô, mèo con nổi giận rồi à, nhưng mà tôi thích nha." Cô nhanh nhẹn nắm được cổ tay của Du Hoạ Y khi cô ấy muốn nâng lên cho cô một bạt tai, còn ngả ngớn hôn sâu một cái rõ kêu lên mu bàn tay nhỏ của em ấy.

Du Hoạ Y ấm ức chăm chăm nhìn chị gái mình hết lòng yêu thương, chị ấy coi cô là gì đây, là gái bao hay sao. Chị ấy là đang muốn trả thù cô à? Thế thì sự trả thù này cũng quá đáng giá đi.

Nhưng năm đó cô và anh Triều Vũ chỉ là hiểu lầm thôi, anh ấy là chủ nhà hàng nổi tiếng ở thủ đô nơi cô làm việc và thích cô, tối hôm đó Vũ ca say rượu, lại tình cờ gặp cô đi hội thảo ở khách sạn ra, anh ấy thổ lộ rồi muốn ôm cô, vất vả lắm cô mới dìu được anh ấy vào quầy tiếp tân và nhờ hai nam nhân viên đưa lên phòng rồi ra về.

Thế nhưng một màn lộn xộn đó lại bị người kia thấy được, người ta cứ như vậy đùng đùng bỏ đi không cho cô có cơ hội giải thích, đến khi cô cố gắng lắm mới tìm được thì chị gái đáng giận này lại đang vui vẻ ôm ấp cô gái khác. Hai người cứ như vậy, không một lời từ biệt, lạc mất nhau!

"Sao, không đủ à, vậy em ra giá đi."

"Chát!"

Lần này má trái Hiên Viên Cẩn Y thực sự bị tát đến bỏng rát. Cô sờ sờ má mình cười khẩy cực kỳ đáng đánh.

"Cảm ơn Hiên hội trưởng đã trả giá cao, nhưng ngại quá, tôi không cần." Du Hoạ Y lạnh lùng nói xong cởi xuống áo khoác để vào lòng người kia, lấy lại tờ giấy trong tay con người tự cao tự đại này rồi đẩy Hiên Viên Cẩn Y ra, xiêu vẹo đi vào trong bệnh viện.

"Giỏi lắm, xem em gắng gượng được bao lâu." Hiên Viên Cẩn Y nhìn theo bóng dáng em gái bướng bỉnh nghĩ thầm.

Cô và Hoạ Y quen nhau trong tiệc liên hoan của hiệp hội kỵ xạ toàn quốc tổ chức ở thủ đô Bắc Kinh. Cô là hội trưởng, em ấy là người phụ trách món tráng miệng của nhà hàng.

Hai người cách nhau hẳn mười tuổi, năm đó em ấy hai mươi tư còn cô ba mươi tư. Nửa năm quen biết, một năm yêu nhau rồi lại hơn một năm chia tay, bây giờ cô đã là bà chị già hơn ba mươi sáu tuổi rồi.

Hiên Viên Cẩn Y rất giỏi, cô gái nhỏ đến từ thảo nguyên Tân Cương năm đó nhanh chóng trở thành hạt nhân kim cương của đội tuyển bắn cung quốc gia và kỵ xạ toàn quốc, mười sáu tuổi đã dành ba huy chương vàng toàn năng bắn cung, là cung thủ trẻ nhất đạt giải thưởng cao nhất trong lịch sử các kỳ Olympic. Hai mươi tuổi là vận động viên kỵ xạ duy nhất đạt điểm số tối đa tất cả nội dung trong các cuộc thi thường niên lớn nhất toàn quốc. Hai lăm tuổi đã giã từ sự nghiệp đỉnh cao, lùi về làm huấn luyện viên bắn cung đội tuyển quốc gia. Hai tám tuổi bắt đầu giữ chức hội trưởng hiệp hội kỵ xạ toàn quốc cho đến nay. Từ ba mươi tuổi được mời làm giảng viên hợp tác giảng dậy chuyên ngành võ thuật và thể thao truyền thống ở đại học thể thao Bắc Kinh.

Cuộc sống có thể nói là đi từ nghèo khó rồi không ngừng nỗ lực tiến lên gặt hái thành công như mộng!

"Chị Cẩn Y, bên này ạ!" Phí Hỉ Hỉ đứng ở đầu hành lang tầng năm, vừa thấy Hiên Viên Cẩn Y bước ra từ thang máy liền gọi nhỏ.

"Hỉ Hỉ!" Hiên Viên Cẩn Y cũng mỉm cười nhìn cậu thanh niên đô con. Hỉ Hỉ là trợ lý của cô từ ngày đầu khi cô nhận chức hội trưởng hiệp hội kỵ xạ toàn quốc. Chàng trai ba mươi mốt tuổi có cái tên trẻ con này trưởng thành rất tốt, làm việc nhanh nhẹn, thông minh, đặc biệt là cực kỳ trung thành với cô.

"Mẹ em thế nào rồi?" Cô đưa túi quà cho Hỉ Hỉ và nhìn qua một lượt, vừa hay lại bắt gặp em gái nhỏ đang thẫn thờ đứng sát cửa kính nhìn vào phòng bệnh.

"Mẹ em ổn rồi ạ, bác sĩ nói nằm thêm một tuần nữa, ổn định là có thể về." Phí Hỉ Hỉ vui vẻ nói. Mẹ cậu bị nhồi máu cơ tim, may là cấp cứu kịp thời, làm cả nhà một phen náo loạn sợ hãi.

"Ừ, vậy thì tốt rồi, vào thôi."

"Vâng." Hỉ Hỉ thân hình đồ sộ nhưng lại lẽo đẽo như em ún đi sau Hiên Viên Cẩn Y. Hiên hội trưởng nhà cậu không hổ danh xạ cung thần trong truyền thuyết mà, xuất hiện ở đâu cũng oai muốn xỉu, lại còn đẹp gái nữa đi.

"Con chào dì!" Hiên Viên Cẩn Y thân thiện chào người phụ nữ trung niên trên giường bệnh, sắc mặt cũng hồng hào nhiều rồi.

"Cẩn Y đến đấy à, mau ngồi đi con." Mẹ Phí Hỉ Hỉ đôn hậu nói, bà rất quý xếp của con trai, con bé không những tài giỏi còn đối xử tốt với những người xung quanh nữa. Nhưng nếu bà mà chứng kiến một màn vừa rồi ở cổng viện, có thể sẽ nghĩ lại đi.

"Dì thấy khoẻ hơn nhiều chưa ạ?" Hiên Viên Cẩn Y nắm bàn tay quanh năm cấy lúa trồng rau của Mẹ Hỉ Hỉ, tươi tắn hỏi han.

"Dì tốt hơn nhiều rồi, nhưng mà phòng bên cạnh có một chị mới vào, cấp cứu tối hôm qua, cũng là tim đấy, nghe đâu phải mời chuyên gia nổi tiếng nước ngoài mới làm được, chi phí rất rất cao, gia cảnh lại có vẻ không được tốt, sợ là ..." Mẹ Phí Hỉ Hỉ vừa nói vừa thương, cũng là người nghèo như nhà bà, mỗi lần đi viện đều đầy khoản lo lắng. Hôm qua mấy người các bà cũng sang ngó, cần nhiều tiền lắm, con số chưa chính xác mà các bà đã choáng váng rồi, này phải làm sao?

"Có phải tên là Cát Y Lâm không ạ?"

"Đúng đúng, là chị Lâm, sáng nay y tá nói với bọn dì, sức khoẻ chị Lâm suy kiệt lắm rồi, nếu không phẫu thuật ngay thì ... khổ quá!"

"Dì chú ý nghỉ ngơi, cần gì bảo Hỉ Hỉ nói với con, con có việc gấp phải đi rồi, hôm khác con lại đến thăm dì!" Hiên Viên Cẩn Y cũng lo lắng đến rối ren, cô muốn đi xem chim nhỏ của mình thế nào.

"Ừ, con mau đi đi, hôm nào rảnh bảo lại đến." Mẹ Hỉ Hỉ biết xếp của con trai bận lắm, ngày nghỉ cũng thường xuyên phải đi tiếp khách, liên hoan đến bù đầu đây.

"Vâng, con đi đây!" Hiên Viên Cẩn Y vội vàng nhìn ra chỗ Du Hoạ Y đứng lúc nãy, nhưng người đã đi rồi. Cô tiến đến cửa sổ, trầm tư nhìn người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi yếu ớt trên giường bệnh, bên cạnh có một cậu thanh niên, là em trai của Hoạ Y.

Năm đó yêu nhau, em gái nhỏ dẫn cô về nhà hai lần, một lần là sinh nhật Mẹ em ấy, một lần là ngày thanh minh đi thăm mộ Ba em ấy đã qua đời từ lâu. Nhà rất nhỏ ở ngoại ô, không khá giả nhưng không khí rất tốt, Mẹ Lâm hiền hậu và chịu khó, buôn bán một gian đồ khô nhỏ ở chợ, em trai năm đó đang học cao trung, Hoạ Y thì làm trong thủ đô, thuê một chung cư mini. Cô vẫn nhớ rõ ba người trong gia đình nhỏ.

Một Mẹ buôn bán nhặt nhạnh và một em trai còn đang đi học, cứ coi là công việc của Hoạ Y ở nhà hàng lương thưởng rất tốt, cuộc sống bình thường có thể lo được nhưng một trận đổ bệnh thế này, em gái nhỏ của cô sao chống đỡ nổi đây, không biết chim nhỏ đang chật vật ở đâu rồi.

Hiên Viên Cẩn Y lững thững đi dọc hành lang, vừa đến đầu cầu thang thì gặp người mình đang muốn tìm.