"Hoạ Y?" Hiên Viên Cẩn Y vừa đi ra từ cửa hàng tiện lợi gần cổng bệnh viện thì lơ đãng bắt gặp một bóng dáng cực kỳ quen thuộc, giống như người yêu cũ của cô.
Chân dài dừng lại, từng hạt mưa phùn lất phất chơi đùa dưới ánh đèn đường đọng trên tóc lạnh buốt. Cô quay lại mua thêm một chiếc ô, bung lên, lững thững đi sang.
Cô gái trẻ vẫn y nguyên như lúc nãy, nhỏ gầy ngồi mớm trên thành bồn hoa, mặc cho người qua lại vội vàng vẫn cô đơn chìm sâu trong mưa ngày một dày.
Hiên Viên Cẩn Y nhìn đến đau lòng, dù qua bao nhiêu ngày tháng không còn liên lạc nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cô cũng có thể nhận ra người con gái mình từng thương.
Du Hoạ Y cả cơ thể đã không còn độ ấm, quần áo gió mỏng manh không đủ chống lại cái lạnh tháng chạp về đêm. Cô mông lung nhìn ánh đèn lấp lánh trong những ngôi nhà bên kia đường,rất đẹp nhưng không đủ thắp sáng hy vọng nhỏ nhoi trong lòng. Người con gái xinh xắn tủi thân, từng giọt lệ nóng ấm lặng lẽ rơi, mặn đắng lăn dài trên bờ má trắng đến xanh xao.
Ngày mai Mẹ cô cần phẫu thuật rồi, nếu không, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, nhưng cô chưa có đủ tiền. Tiền ứng lương ở nhà hàng cùng với tiền tiết kiệm ít ỏi trong nhà, ngân hàng thì không vay được nữa vì đang còn khoản nợ. Anh em hai bên cũng chỉ có bà ngoại đem tất tiền dành dụm để thêm vào cứu con gái, còn những người khác đều sợ gia đình cô nghèo mà tránh đi. Tất cả cộng vào mới chưa được một nửa, bây giờ phải làm sao?
Cô đau lòng nắm chặt tờ giấy khám bệnh và chi tiết dự tính chi phí phẫu thuật và điều trị, đầu nhỏ cúi xuống, từng giọt nước trong suốt lộp bộp rơi xuống thấm ướt lem nhem một vài con số mà cô có nằm mơ cũng không thể với tới.
Bỗng những làn mưa như lén lút phủ sang chỗ khác, Du Hoạ Y không còn cảm nhận từng hạt nước buốt nhẹ trên người mình nữa, giầy thể thao cũ kĩ cũng khô dần nhưng vỉa hè vẫn không ngừng ướt đẫm. Cô vô lực ngẩng lên, trái tim cô đơn bị bóp chặt, môi mỏng vì lạnh đã tái mét, mấp máy nâng lên:
"Cẩn Y!"
"Là chị à?" Cô yếu ớt mở lời, tầm nhìn dần mờ đi, cơ thể cũng không còn sức lực, thật muốn ôm Mẹ ngủ du du như hồi nhỏ. Mi mắt nặng trĩu cố gắng nâng lên, tìm kiếm thân ảnh người cô nhớ nhung suốt hơn một năm qua, chắc là cô đang nằm mơ rồi, người ta hận cô như vậy sao có thể xuất hiện ở đây được. Cô tự cười chê mình một tiếng rồi bỏ lại vô số khó khăn, thả cơ thể chưa được mấy lạng thịt rơi vào khoảng không, cô muốn ngủ một chút, chỉ một chút thôi!
"Hoạ Y!" Hiên Viên Cẩn Y vội vàng đỡ lấy cơ thể đang muốn đổ xuống vỉa hè đầy nước.
Cô từng tưởng tượng vô số khung cảnh trạm mặt nhau của hai người sau khi chia tay, tức giận, tổn thương hay lạnh lùng không thèm để ý. Nhưng lúc này ôm cô gái mình hết lòng yêu năm đó, lạnh buốt như cục băng, trái tim cô lại không nỡ đẩy ra. Nhóc con này, lựa chọn rời bỏ cô để đi theo người ta, bây giờ lại thảm thương như thế này là sao? Cô thật muốn hung hăng chửi mắng một trận rồi dời đi, nhưng người ta cũng ngất đi rồi, cô còn có thể tức giận với ai nữa.
Hiên Viên Cẩn Y không biết nên làm thế nào, tay trái vừa cầm túi quà để vào thăm Mẹ của cậu em trợ lý đang nằm viện vừa cầm ô, tay phải thì vất vả ôm lấy con người không có chút sinh khí này vào lòng sưởi ấm. Một lớn một nhỏ cứ như vậy ôm nhau, mưa càng dày, đường phố và hoa viên bệnh viện cũng lác đác người.
Nhóc con vẫn còn chưa tỉnh, cô đành treo túi đồ và thả ô xuống bụi hoa, nhanh tay cởϊ áσ phao trắng dài rộng của mình, khoác kín mít lên thân hình nhỏ bé.
Du Hoạ Y cả người nho nhỏ bị gói kỹ như cái bánh trưng, áo béo bồng bồng lại trông như cục kẹo, gương mặt nhỏ xinh dần dần có khí sắc trở lại.
Hiên Viên Cẩn Y không dấu nổi lòng mình, môi đỏ không tự giác nâng lên vòng cung xinh đẹp, ánh mắt sủng nịnh vẫn như năm đó, cưng chiều nhìn bảo bối của cô.
Mắt phượng quét một vòng, từ đỉnh đầu Du Hoạ Y xuống tới chân, ngay lập tức bị đôi giầy cũ kĩ đến đáng thương và một tờ giấy nhỏ nhăn nhúm thu hút. Đây là vật lúc nãy cô nhìn thấy nhóc con nắm chặt trong tay, lúc nãy ngất đi nên rơi rồi.
Cô nhặt lên xem, là giấy nhập viện của bệnh nhân Cát Y Lâm, là ... Mẹ của em ấy? Lại nhìn dòng tình trạng bệnh lý, chỉ định và số tiền dự tính đã lem nhem, một con số không hề nhỏ. Em ấy là không có tiền, một mình ngồi khóc ở đây sao? Vậy, chàng trai năm đó em ấy lựa chọn đâu?
Du Hoạ Y tham lam hưởng thụ hơi ấm, đã lâu lắm rồi cô chưa được ngủ một giấc bình yên như vậy, má mỏng dính còn dụi dụi một cái, gối mềm của cô hôm nay còn thơm thơm quá nữa.
Còn chủ nhân chiếc gối ba bảy độ thì ngứa ngáy muốn đè con sâu nhỏ không ngừng bám dính cô ra hôn hít, chỉ một cái ôm vô tình trong đêm lạnh cũng đủ khiến cô đối mặt với lòng mình, hoá ra cô vẫn còn yêu em ấy nhiều như vậy.
Hai hàng mi cong vυ't của Hiên Viên Cẩn Y rũ xuống, đúng lúc va vào ánh mắt trong như nước của Du Hoạ Y vừa nâng lên, một thương nhớ hối hận, một giận dỗi điên cuồng, tham lam nhìn nhau.
Hiên Viên Cẩn Y nghĩ đến hoàn cảnh của nhóc con lúc này, tâm địa sói xám xấu xa trỗi dậy. Cô cúi sát xuống gương mặt còn đang ngây ngốc, môi đỏ thả ra một câu khiến Du Hoạ Y nghe xong vừa như được cứu lên từ vực thẳm, lại như bị đẩy vào bóng tối, đau lòng cực kỳ.
"Đồng ý kết hôn hợp đồng với tôi trong một năm, Mẹ em sẽ có tiền phẫu thuật và điều trị trong điều kiện tốt nhất, em trai em cũng sẽ không cần lo chi phí suốt bốn năm đại học, còn có nhà riêng cho cả nhà em ở thành phố, thế nào?" Hiên Viên Cẩn Y lưu manh nói xong muốn hôn lấy đôi môi mỏng nhưng lại bị tránh né, nhưng cô không bỏ cuộc, nâng tay nắm nhẹ cằm nhóc con xoay lại, mạnh mẽ hôn xuống.