Sau Khi Về Hưu Phù Thủy Mạnh Nhất Chỉ Muốn Mở Tạp Hóa

Chương 2

So với những cửa hàng sáng sủa bên cạnh, trông nó thật thê thảm.

Phía dưới bức ảnh, giá bán được ghi rõ ràng: 80,000 đồng Zibi. Có lẽ trong toàn bộ cuốn sổ này, khó có thể tìm thấy một căn nhà nào rẻ hơn thế.

Nhưng điều khiến anh nhân viên căng thẳng không phải vì một quý cô giàu có lại chọn căn nhà rẻ nhất, mà bởi vì ngôi nhà này mang theo những lời đồn đại chẳng mấy tốt đẹp.

Sau khi người chủ trước bán tháo nó như một món đồ xui xẻo, hơn chục năm qua không ai thèm ngó ngàng đến.

Đương nhiên, nếu có thể bán được căn nhà này, anh ta cũng vui mừng không xiết.

Nhưng thái độ kiên quyết của vị khách này khiến anh ta cảm thấy có chút kỳ lạ, như thể cô đến đây là để mua đúng căn nhà này vậy.

Anh ta ngập ngừng liếc nhìn Lydia một lần nữa.

Cô thực sự rất xinh đẹp, gương mặt trái xoan thanh tú, làn da trắng muốt, trên sống mũi lấm tấm vài nốt tàn nhang nhỏ xinh, càng khiến cô thêm phần cuốn hút.

Cử chỉ của cô mang theo nét cao quý, lười biếng mà tao nhã, giống như một tiểu thư quý tộc bước ra từ tranh vẽ.

"Tôi muốn căn này." Giọng Lydia hơi khàn, mang âm sắc trung tính, nhưng lại ẩn chứa một sự dịu dàng trưởng thành.

"Cũng... cũng không phải là không được." Anh ta lẩm bẩm, ánh mắt lảng tránh.

Anh từ từ rút một tập giấy tờ từ ngăn kéo, nhưng giữa chừng lại do dự. Lương tâm thôi thúc anh nói ra sự thật: "Thật ra... ngôi nhà này có vài lời đồn không hay."

"Không sao cả, tôi muốn nó." Lydia đáp lại dứt khoát.

Xác nhận hết lần này đến lần khác, cuối cùng anh nhân viên cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Dù sao cũng không thể trách tôi giấu giếm thông tin, đây là lựa chọn của cô ấy mà."

Sau đó, anh ta nhanh nhẹn hướng dẫn Lydia ký tên lên từng trang giấy tờ. Mọi thủ tục nhanh chóng hoàn tất, và Lydia đã chính thức trở thành chủ sở hữu của ngôi nhà ấy.

Anh nhân viên tươi cười tiễn khách ra cửa. Nhưng khi cửa vừa khép lại, anh ta lẩm bẩm với vẻ khó hiểu: "Quả thật là một người kỳ lạ."

Ra đến phố, Lydia đưa ngón trỏ lên chạm nhẹ vào chóp mũi, ánh mắt xa xăm nhìn về phía căn nhà mới mua của mình.

Lydia vẫn chưa quen với nhịp sống ở những con phố dành cho người thường.

Đường xá nơi đây hầu hết đều là đường đất. Mỗi khi trời mưa, bùn lầy trơn trượt phủ kín lối đi, phải mất vài ngày mới khô ráo.

Thế nhưng chưa kịp khô hẳn, một trận mưa khác lại ập đến, cứ thế lặp đi lặp lại.