Furuya Rei.
Whisky lầm bầm cái tên này, cảm thấy sức lực dần hồi phục, cậu chậm rãi đi ra ngoài bếp, ghé vào cửa nhìn vào trong.
Amuro Tooru đang đứng trước tủ lạnh đang mở không biết đang nghĩ gì, nghe thấy tiếng động của Whisky, anh quay đầu lại nhìn, rồi ánh mắt rơi xuống đôi chân trần của Whisky.
"Đi giày vào." Anh nói.
Whisky cúi đầu xuống, mới thấy mình vẫn chưa đi giày, lại loạng choạng đi về, đi giày vào rồi lại lê bước quay lại, tiếp tục ghé vào cửa nhìn anh.
Ánh mắt Amuro Tooru có chút bất lực, cuối cùng vẫn không nói gì, tiếp tục nghiên cứu những nguyên liệu trong tủ lạnh có thể được anh chế biến thành đồ ăn được.
Một tiếng chuông vang lên, ánh mắt Whisky chuyển sang túi quần của Amuro Tooru, là điện thoại.
Amuro Tooru lấy điện thoại ra, nhìn thấy màn hình hiển thị thì vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, anh lùi lại một bước đóng tủ lạnh, đưa điện thoại lên tai nghe máy: "Rum."
"Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ." Giọng Rum truyền đến từ đầu dây bên kia vẫn là giọng nam trầm đυ.c được xử lý điện tử.
Trong lòng Amuro Tooru lập tức cảnh giác, anh cười khẩy: "Ồ? Ngài Rum lại quan tâm đến nhiệm vụ của tôi như vậy, thật sự là vinh hạnh quá."
Rum hừ lạnh một tiếng: "Tin tức tràn ngập trên báo, rất khó để không chú ý đến."
Amuro Tooru cũng không để tâm lắm: Mình hoàn thành ba tháng kiểm tra mật danh này là sẽ về Nhật Bản, những rắc rối sau đó cũng không cần mình dọn dẹp.
Nhưng những lời này Amuro Tooru đương nhiên sẽ không nói ra, anh cười đáp: "Không phải rất tốt sao? Bề ngoài thì không tra ra được tổ chức, ngầm thì lại tạo dựng tiếng tăm cho tổ chức ở Ý."
Anh chuyển giọng: "Nhưng ngài nói nhiệm vụ hoàn thành... Francesco đã chết?"
Rum cũng không truy cứu nữa, tiếp lời câu hỏi của Amuro Tooru: "Cũng gần như chết rồi, nội bộ gia tộc Costa hỗn loạn, chắc không bao lâu nữa những gia tộc mafia khác sẽ can thiệp vào."
Nói cách khác, gia tộc Costa tiêu đời rồi.
"Vậy thì thật đáng tiếc." Amuro Tooru giả vờ thở dài.
Rum cười khẩy.
"Khả năng của cậu thật sự nằm ngoài dự đoán, Amuro." Rum kéo dài từng chữ một, "Có vẻ sự phối hợp giữa cậu và Whisky cũng rất thuận lợi."
"Thế nào? Cảm giác "sử dụng" Whisky ra sao?" Đầu dây bên kia, Rum nhỏ giọng hỏi.
Câu hỏi mang theo ý cười này khiến Amuro Tooru gần như buồn nôn, sắc mặt anh đột nhiên trở nên u ám.
Gin cũng vậy, Rum cũng vậy, dùng từ "sử dụng" cho một con người, tổ chức căn bản không coi Whisky là con người.
Whisky đứng ngoài cửa nhìn sắc mặt đột nhiên thay đổi của Amuro Tooru, vẻ mặt khó hiểu.
Bình tĩnh, Furuya Rei. Amuro Tooru tự nhủ trong lòng.
Rum có vẻ như vô tình nhắc đến Whisky, nhưng thời điểm này... vẫn nên cẩn thận thì hơn.
"Rất mạnh." Giọng Amuro Tooru không hề có chút thay đổi nào, chỉ có Whisky nhìn thấy sát khí nồng nặc trong đôi mắt tím xám của Amuro Tooru lúc này.
Cơn đau âm ỉ sau gáy lại xuất hiện, Whisky gõ gõ đầu.
Amuro Tooru nhận thấy ánh mắt của Whisky, vẻ mặt dịu đi đôi chút.
Anh quay đầu nhìn Whisky, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, anh thử thăm dò: "Nói mới nhớ, Whisky sau khi hoàn thành nhiệm vụ hôm qua thì cứ bị đau đầu, ngài có biết tại sao không?"
"Ồ? Nghiêm trọng lắm sao?" Rum ngạc nhiên hỏi.
Đoán đúng rồi.
Amuro Tooru mỉm cười: Rum đến đây chính là vì Whisky.
"Ừm... cũng hơi hơi." Amuro Tooru đi đến bên cạnh Whisky, cản tay cậu đang định gõ đầu, vẫn tập trung vào cuộc điện thoại.
"Còn bị sốt nữa." Anh bổ sung thêm, "Hơi phiền phức... Bây giờ chúng tôi không tiện ra ngoài, có cần tìm cách đưa Whisky đến bệnh viện không?"
Amuro Tooru chờ đợi câu trả lời của Rum.
"Whisky tối qua đã gϊếŧ người?"
Câu nói này khiến Amuro Tooru sững người tại chỗ, ý nghĩa đằng sau nó khiến anh rùng mình, anh cố gắng giữ vững giọng điệu: "Coi như vậy đi."
"Coi như vậy?" Rum khó hiểu lặp lại từ này, nhưng hắn ta không hỏi tiếp.
"Không cần đi." Giọng hắn ta lạnh lùng khác thường, "Chỉ là bệnh cũ thôi."
"Mấy ngày này Whisky sẽ khá nguy hiểm, lấy katana của nó đi, nhốt nó trong phòng, đừng đến gần, chắc khoảng hai ba ngày là khỏi."
Bàn tay bị thương đặt trên vai mình của Furuya Rei đang run rẩy, Whisky cúi đầu nhìn bàn tay được quấn băng, thính giác tuyệt vời giúp cậu nghe rõ ràng lời Rum nói từ đầu dây bên kia.
À... thì ra là vậy sao? Whisky chợt hiểu ra, cảm giác sắp chết đuối trong bóng tối trong giấc mơ trước đó lại ùa trào.
Không muốn bị nhốt, nhưng sẽ làm Furuya Rei bị thương.
Whisky nhớ lại vết thương chói mắt lúc sáng khi bị cậu làm bị thương, dường như lại ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.
Vẫn nên ở trong phòng thì hơn, Whisky nghĩ, nếu Furuya Rei lại bị thương thì không tốt.
Whisky chậm rãi xoay người, quấn chăn đi về phía phòng ngủ.
Còn Furuya Rei bên này vẫn chưa cúp máy với Rum.
"Đừng để Whisky gϊếŧ quá nhiều người trong thời gian ngắn." Rum nói, "Thanh kiếm sẽ hỏng mất."
Furuya Rei hít sâu một hơi, sự tự chủ mạnh mẽ khiến giọng anh không hề có chút khác thường nào, nhưng cơn giận không kiềm chế được vẫn trào ra từ nắm đấm siết chặt của anh.