Sau Khi Trở Thành Cộng Sự Của Furuya

Chương 66

Trân trân nhìn máu trên tay, âm thanh trên đầu dần đến gần hơn, cũng rõ ràng hơn.

Đang gọi gì vậy?

Cậu đứng im tại chỗ, lắng nghe âm thanh đó, dịu dàng, mang theo chút lo lắng—

"...¥%&" Lúc này tâm trí cậu hoàn toàn đặt vào âm thanh đó, cố gắng phân biệt những âm tiết mơ hồ.

"...Whi%&..." Âm thanh rõ ràng hơn nhiều, cậu không khỏi bước về phía trước, muốn đến gần âm thanh đó hơn.

Nghe thêm vài lần nữa, nghe thêm vài lần nữa sẽ biết đang nói gì!

Cậu lại bước thêm vài bước.

Bất ngờ! Một bàn tay từ chất lỏng dưới chân đột ngột vươn ra túm lấy vạt áo trước ngực cậu.

Cậu giật mình, đó là bàn tay của một người đàn ông, đầy vết thương, đầm đìa máu, bàn tay mất ngón trỏ run rẩy, nhưng lại nắm chặt lấy áo trước ngực cậu.

"Whisky..." Giọng nói của chủ nhân bàn tay trùng khớp với tiếng gọi vừa rồi trên đầu.

Cậu cúi đầu, người đàn ông trước mặt từ trong vũng máu bước ra, quỳ xuống đất, tay nắm lấy áo cậu, quần áo rách rưới, máu từ vô số vết thương trên người anh ta chảy ra.

Cậu ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc từ người đàn ông này, mùi gỉ sắt hăng nồng, buồn nôn lập tức bao trùm lấy cậu.

"Whisky..." Người đàn ông lại gọi một tiếng.

Đang gọi mình sao? Cậu lặng lẽ nhìn người đàn ông này, không hiểu.

Người đàn ông cuối cùng cũng cử động, anh ta ngẩng đầu lên, mặt đầy máu, nhưng đôi mắt xanh lam lại kiên định như vậy: "Gϊếŧ tôi đi, Whisky."

Đôi mắt xanh lam dần nhuốm một tia ưu thương, giọng nói cũng trầm xuống.

"Gϊếŧ tôi."

Trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh kiếm, lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh chói mắt.

"Đây không phải là mệnh lệnh với Whisky..." Người đàn ông lẩm bẩm, "Chỉ là lời cầu xin của một người bạn, gϊếŧ tôi."

Bạn bè.

Cậu chậm rãi giơ thanh kiếm trong tay lên.

Tôi gϊếŧ anh, vậy ai sẽ gϊếŧ tôi?

.

Whisky tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, như có người kéo cậu ra khỏi vực sâu không đáy.

Mình đang ở đâu? Mắt cậu đầy vẻ hoang mang, giấc mơ vừa rồi như bong bóng nhanh chóng tan biến, trong tầm mắt cậu là một màu trắng xóa, còn có một chiếc đĩa tròn màu trắng kỳ lạ.

Không đúng. Whisky chớp mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa tròn màu trắng, hơi nheo mắt lại: Không phải một, mà là hai? Hay là ba? Là cái gì vậy?

Whisky không biết mình vẫn đang sốt cao, cậu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, khó thở, cậu hơi hé môi, hơi thở nặng nhọc xen lẫn hơi nóng phả qua cổ họng.

Cảm giác xa lạ khiến Whisky bất an, hai tay cậu liên tục sờ soạng.

Kiếm... Kiếm của mình đâu?

Chiếc chăn trên người lúc này trở nên vướng víu, mãi không sờ thấy chuôi kiếm quen thuộc khiến Whisky sốt ruột toát mồ hôi lạnh.

Whisky vừa dùng tay vừa dùng chân đạp chăn ra, xoay người dùng khuỷu tay chống đỡ thân trên.

Cánh tay run rẩy gần như không giữ vững được cơ thể, chỉ một cú xoay người mà Whisky đã thở hổn hển, cậu tập trung tinh thần, cố gắng nhìn xung quanh, tầm nhìn mờ mịt, cảnh vật rung chuyển, Whisky nhìn hồi lâu cũng không tìm thấy kiếm của mình.

Trong lòng như có một lỗ hổng lớn bị đá rơi vào, trống rỗng.

Trái tim Whisky thắt lại, vẻ mặt cậu cũng trở nên lo lắng, vừa dùng tay vừa dùng chân bò xuống giường.

Vừa chạm chân xuống đất, Whisky liền loạng choạng ngã xuống giường.

Mái tóc đen xõa xuống theo lưng Whisky rơi xuống đất, cánh tay run rẩy khó khăn chống đỡ cơ thể mới không để cả người úp sấp xuống đất, Whisky nhìn chằm chằm xuống đất, ánh mắt hơi đờ đẫn, mồ hôi theo cằm nhỏ giọt xuống.

Cơn sốt cao khiến mắt cậu đau nhức, nước mắt sinh lý không tự chủ được mà chảy ra.

Kiếm.

Trong lòng Whisky chỉ còn lại một chữ này, cậu mở miệng không ra tiếng, vì cổ họng khô khốc mà không phát ra được âm thanh. Cậu hoang mang nhìn xung quanh tìm kiếm, liên tục cố gắng đứng dậy nhưng lại ngã xuống vì tứ chi mềm nhũn.

Nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn.

Không biết đã thử bao nhiêu lần, Whisky cuối cùng cũng vịn vào mép giường đứng dậy, cơ thể chỉ mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình lảo đảo.

Không ở đây. Cái đầu choáng váng nói với cậu, ánh mắt cậu nhìn vào cánh cửa đang rung chuyển không ngừng ở phía xa.

Phải ra ngoài tìm. Whisky nghĩ vậy, nhưng chân lại như bị đổ bê tông mà không thể cử động.

Cuối cùng, cậu cũng giành lại được quyền kiểm soát cơ thể trong chốc lát, loạng choạng đi về phía cửa.

Từng bước, từng bước đến gần cánh cửa hơn, Whisky đưa tay ra nắm lấy tay nắm cửa.

Nhưng lại hụt.

Tàn ảnh mờ ảo ảnh hưởng đến phán đoán của Whisky, cậu không nắm được, mất thăng bằng ngã mạnh vào cửa, phát ra tiếng động lớn—"Ầm".

Amuro Tooru bên ngoài bị tiếng động này đánh thức, vốn đã ngủ không yên trên chiếc ghế sofa chật hẹp, lúc này anh bật dậy, nhìn về phía phát ra tiếng động, là cửa phòng ngủ.

Whisky? Ngay lập tức nghĩ đến người duy nhất có thể gây ra tiếng động này, Amuro Tooru vội vàng chạy tới.

Mở cửa phòng, một bóng người ngã xuống đất.

Amuro Tooru sững người, rồi vội vàng ngồi xổm xuống đỡ Whisky dậy.