Ở sau gáy Whisky, Amuro Tooru nhìn thấy một dấu vết giống như chip cấy ghép.
Không, không phải giống như. Amuro Tooru lại nhẹ nhàng sờ vào, xác nhận suy đoán của mình.
Khoảnh khắc này, gần hai tháng chung sống như một cuốn băng VCR tua nhanh trong đầu Amuro Tooru, anh lại nhớ đến tin đồn mình nghe được từ các thành viên tổ chức ở Nhật Bản trước khi đến Ý:
Whisky là cỗ máy gϊếŧ người được tổ chức tuyển chọn và tẩy não vì năng lực của cậu.
Nhưng sở hữu võ công cao cường không phải là lý do để một người bị tổ chức tội phạm nhắm đến, cũng không phải là lý do để tẩy não và kiểm soát một người.
Việc xóa trí nhớ và tẩy não đã được anh xác minh, chỉ là không ngờ tổ chức lại sử dụng thứ công nghệ cao chưa phổ biến trên thế giới như "chip cấy ghép" lên Whisky.
Con chip này được đặt vào người Whisky để làm gì?
Định vị, giám sát, kiểm soát? Hoặc có thể còn có chương trình tự hủy.
Whisky có biết không? Ánh mắt Amuro Tooru chuyển sang khuôn mặt Whisky, lại nhớ đến nụ cười của cậu trước khi ngất đi, nụ cười mang theo sự trấn an, sợ anh lo lắng mà cố gắng nở ra.
Việc lái xe hôm nay chắc chắn đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ não bộ của Whisky, nụ cười đó có lẽ đến từ nội tâm thật sự của Whisky.
Hình ảnh Whisky kiên quyết đứng trước mặt mình đỡ đạn vụt qua trong đầu.
Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy đối với Whisky rốt cuộc là tốt hay xấu?
Người trên giường đột nhiên rên lên một tiếng khe khẽ, cắt ngang dòng suy nghĩ của Amuro Tooru, người đang ngủ mê man rõ ràng vẫn đang chịu đựng đau đớn.
Mình vẫn còn biết quá ít về Whisky.
Mong muốn biết thêm thông tin về Whisky chưa bao giờ mạnh mẽ đến vậy.
Amuro Tooru cúi người xuống, Whisky đến giờ vẫn nắm chặt vỏ kiếm trống không, anh dùng sức bẻ từng ngón tay Whisky ra, rút vỏ kiếm ra.
Bị bóp nát rồi... Nhìn dấu tay trên vỏ kiếm, Amuro Tooru thầm than. Cây kiếm ngắn này là do anh mua với giá cao, tuy là vỏ gỗ nhưng loại gỗ này sau khi gia công cũng không dễ dàng bị phá hủy bởi sức người.
Sức mạnh thật đáng sợ. Amuro Tooru lại nhìn Whisky, ánh mắt dừng lại trên bàn tay trắng nõn thon dài của cậu.
Thở dài một tiếng, Amuro Tooru kéo chăn đắp kín cho Whisky.
Dù sao thì cứ qua đêm nay rồi tính tiếp.
*
Hoàng hôn.
Mặt trời đỏ rực nhuộm đỏ những đám mây, bầu trời rộng lớn vô tận, khu rừng như được dát vàng, thỉnh thoảng lại có đàn chim bay qua.
Ánh tà dương màu máu in bóng trong mắt, cậu chớp mắt, cúi đầu xuống thấy mình đang ngồi chân trần trên cành cây lớn.
"■■!" Mặc dù không nghe thấy âm thanh, nhưng cậu biết có người đang gọi tên mình, cậu cúi đầu nhìn xuống.
Dưới gốc cây, có hai thiếu niên và một thiếu nữ đang vẫy tay với cậu.
Không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một chút vui sướиɠ, cậu không chút do dự nhảy xuống khỏi cây.
Nhưng ngay khoảnh khắc chạm đất, khung cảnh thay đổi.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, trên đầu là một chiếc đèn trần tỏa ánh sáng ấm áp, nhìn xung quanh, đây là một ngôi nhà không quá lớn nhưng toát lên vẻ ấm cúng.
Có người đặt bát cơm trước mặt cậu, cậu thu hồi tầm mắt, thấy mình đang ngồi bên một chiếc bàn ăn vuông vức, thức ăn trên bàn tuy đơn giản nhưng rất thịnh soạn.
Bên cạnh bàn còn có bốn người đang ngồi, một cặp vợ chồng, một cậu bé khoảng mười tuổi và một thiếu nữ.
Không nhìn rõ mặt, nhưng có thể cảm nhận được họ đang mỉm cười nhìn cậu.
Gia đình. Một từ đột nhiên xuất hiện, cùng với từ này là cảm giác ấm áp như ánh nắng sưởi ấm khắp cơ thể.
Cậu ngây người nhìn họ.
"■■, sao vậy?" Người phụ nữ tóc ngắn đối diện nhẹ nhàng hỏi, giọng nói dịu dàng.
"■■■■." Tay áo bị cậu bé bên cạnh kéo nhẹ, cậu cúi đầu nhìn xuống, cậu bé cũng ngẩng đầu nhìn cậu, "Ăn cơm thôi."
Đôi mắt màu xanh lá cây thật đẹp.
Khóe miệng cậu vô thức nhếch lên, đưa tay xoa đầu cậu bé, rồi mới rụt tay lại, nhắm mắt, chắp hai tay.
"Con xin phép."
Nhưng tất cả những điều này đều biến mất khi cậu mở mắt ra.
Đột nhiên rơi tự do, cậu ngã mạnh xuống một chiếc "giường" lạnh lẽo cứng nhắc, xung quanh tối đen như mực, không một tiếng động.
Đúng lúc trong lòng đang dâng lên cảm giác bất lực, một luồng ánh sáng chói lóa đột ngột chiếu vào, chiếu thẳng vào mắt cậu.
Luồng ánh sáng đó như ngọn lửa thiêu đốt mắt cậu, đau rát, nhức nhối.
Đau quá, nhưng cơ thể bị trói chặt không thể tránh né, ngay cả mắt cũng không thể nhắm lại.
Có người đang nói gì đó bên tai cậu, không nghe rõ, cơn đau ở mắt khiến cậu rơi nước mắt.
Đó là nước mắt sao? Hay là máu?
Không biết đã qua bao lâu, khi tỉnh lại thì nơi cậu đang ở lại thay đổi.
Bên dưới vẫn là tấm ván giường cứng nhắc đó, và cơ thể vẫn không thể cử động. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, trên trần nhà là những bóng đèn sợi đốt trắng bệch, chói lóa.
Có người đi đi lại lại bên cạnh cậu, có thứ gì đó bị nhét mạnh vào cổ họng cậu nuốt xuống, sau gáy lại bắt đầu đau.