Dừng Lại Ở Mùa Xuân

Chương 4: Mua Sắm

Sương mù tan biến, bầu trời phía xa hiện lên ánh sáng bạc, người trong quảng trường hiếm hoi như sao buổi sớm, trên mặt đất toàn bộ đều ẩm ướt, không khí trong lành, một cơn gió thoảng qua mang theo chút se lạnh, như thể cảm nhận được mùa thu đã đến.

Thịnh Yến Sương vốn dĩ không muốn, nhưng vì Lâm Yên Nhiên vừa về nước chưa lâu, bản thân vẫn chưa có thời gian chơi cùng cô, vì vậy liền nghe lời cô đi vào bên trong.

Thịnh Yến Sương thay xong bước ra khỏi phòng thử đồ, định gọi Lâm Yên Nhiên xem như thế nào, thì thấy cô cùng với ba cô gái lạ đang trò chuyện, còn cầm bút ký tên, cô ngại không dám đi đến làm phiền, đành đứng trước gương toàn thân trong cửa hàng tự mình xem.

Nhân viên cửa hàng bên cạnh đi qua, khen cô vài lần: "Cô mặc chiếc váy này rất hợp, đặc biệt là có thể tôn lên vóc dáng của cô, nhìn rất có khí chất, vừa lãng mạn lại vừa thanh lịch."

-----

Thịnh Yến Sương luôn có những quy định nghiêm ngặt đối với thói quen ăn uống của mình. Cô dành thời gian để đi tập gym, giữ cho vóc dáng luôn thon gọn, bình thường khi mặc váy, vóc dáng của cô thường được thể hiện rõ ràng, đặc biệt là sau khi mặc vào, cộng thêm gương mặt rạng rỡ càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ.

Cô mỉm cười với nhân viên bán hàng: "Cảm ơn."

Rất nhanh Lâm Yên Nhiên ký tên xong liền quay lại, cô nhìn thấy Thịnh Yến Sương trước mặt, không do dự mà khen ngợi, nhưng mà bộ váy này dường như chưa đủ hài lòng, vì vậy lại chọn vài chiếc nữa đưa cô, lại đem cô đẩy vào trong phòng thay đồ.

Thịnh Yến Sương không thể chống cự, cuối cùng đành nghe lời bước vào, trong vòng một tiếng thử hết nhiều kiểu váy, cuối cùng một chiếc váy đuôi cá màu đen xuất hiện trước mặt Lâm Yên Nhiên.

Thịnh Yến Sương quay một vòng, khuôn mặt không chút biểu cảm nói: “Toàn bộ đều thử xong rồi, khi nào thì đến lượt cậu.”

Lâm Yên Nhiên cảm thấy váy Thịnh Yến Sương vừa nãy thử qua đều hợp với cô, rất phóng khoảng lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho nhân viên cửa hàng: “Ngoại trừ ba chiếc váy hoa màu vàng ngắn, còn có chiếc váy ôm eo màu hồng, còn lại đều gói lại hết cho tôi.”

Nhân viên bán hàng nhìn Lâm Yên Nhiên như nhìn thấy thần tài, đôi mắt phát sáng, hai tay chuẩn bị nhận thẻ nhưng bị Thịnh Yến Sương chặn lại: “Mua nhiều như vậy?”

Biểu cảm nhỏ đầy kinh ngạc đó khiên Lâm Yên Nhiên có chút thích thú, cô trực tiếp lấy lại thẻ đưa cho nhân viên bán hàng: “Cứ làm theo những gì lúc nãy tôi nói.”

Lần này Thịnh Yến Sương muốn ngăn cản cũng không được, cô biết lý do Lâm Yên Nhiên làm vậy là gì, chỉ đơn giản muốn làm cô vui, cuối cùng không thể từ chối, nhận hết những chiếc váy đó.

Túi trên tay hai người nhiều đến nỗi cầm không hết, ai ngờ Lâm Yên Nhiên lại nói: “Đi, dẫn cậu mua đi mua son.”

Thịnh Yến Sương vốn muốn đi về, nhưng Lâm Yên Nhiên nhất định không để cô đi, vừa đi vừa kéo cô, được Lâm Yên Nhiên kể vài câu chuyện cười, khuôn mặt Thịnh yến Sương không còn vẻ u ám nữa.

Cô dùng cách chuyển hướng cùng Thịnh Yến Sương kể chuyện, vì muốn cô vui vẻ, hơn nữa qua vài ngày là sinh nhật của cô, đây là sinh nhật đầu tiên sau khi cô trở về nước.

Thịnh Yến Sương bị Lâm Yên Nhiên kéo đi, mọi suy nghĩ đều quay quanh cô, cô cũng không còn thời gian suy nghĩ về lời nói hôm nay của Giang Diễn.

Đến một cửa hàng chuyên bán son, đó là một cửa hàng của thương hiệu Christian Louboutin, một thương hiệu thời trang nổi tiếng của Pháp. Cả hai cảm thấy bất ngờ khi thấy cửa hàng này ở đây. Nhân viên bán hàng nhìn thấy họ, mỉm cười chào đón.

Đồ trên tay hai người đều được bọn cô đặt qua một bên, nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu từng loại son cho bọn cô, dù sao thì Lâm Yên Nhiên cũng đang mặc những món đồ từ các thương hiệu nổi tiếng.

Thịnh Yến Sương lấy một cây son thử lên mu bàn tay trắng mịn, cảm thấy rất mượt, rất hài lòng, cô đã từng nghe về thương hiệu này trong thời gian học đại học, nhưng chưa bao giờ mua.

Lâm Yên Nhiên thấy cô có chút hài lòng, liền hướng quầy trưng bày chỉ vào một số màu son, bao gồm đỏ tươi, hồng đất, son lì nhung và cam đỏ tươi, mua mỗi màu ba cây, thế là cô ấy đã mua hết son mà Thịnh Yến Sương sẽ dùng trong cả tháng.

Thịnh Yến Sương biết Lâm Yên Nhiên hiện tại là người không thiếu tiền, nhưng giờ thẻ ngân hàng của cô đã bị ba cô khóa. Từ khi chia tay, đều là tự mình kiếm tiền, mua một hai cây son đắt một chút cũng không thành vấn đề, nhưng mua quá nhiều thì túi tiền chịu không nổi.

Hơn nữa, Lâm Yên Nhiên trước mặt cũng đã mua cho cô vài bộ đồ, nếu mua nhiều như vậy nữa, ngược lại cô cảm thấy hơi ngại.

Lâm Yên Nhiên đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên bán hàng, sau đó bị Thịnh Yến Sương kéo sang một bên, cô nhẹ giọng giải thích: “Không phải, sao cậu lại mua nhiều vậy, tình hình của mình cậu cũng không phải không hiểu, bây giờ mình không thể tiêu tiền tùy tiện được.”

Thịnh Yến Sương và ba đã mâu thuẫn từ khi cô vào cấp ba, mọi chuyện sau này càng ngày càng căng thẳng, cô ghét kiểu liên hôn thương mại của ba, hơn nữa là còn khiến chàng trai cô thích rời đi, trong suốt thời gian học đại học, các cuộc tranh cãi không ngừng, cho đến khi bị ba cô cắt đứt phí sinh hoạt, còn cô buột phải đi làm thêm, mẹ cô từ sau khi ly hôn cũng không gọi điện thoại cho cô nữa.

Từ nhỏ đã lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, nhưng ba mẹ bận rộn, sau đó ba nɠɵạı ŧìиɧ, mẹ tái hôn, bạn bè qua đời, còn có không thể cùng người mình thích ở bên nhau, những chuyện này đều là cú sốc lớn đối với cô.

Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cô phải tự mình sống sót.

Bởi vì trước đó bản thân đã tiết kiệm được một chút tiền trong thẻ ngân hàng, thời gian học đại học sống khá thoải mái, nhưng tiền luôn hết, mỗi khi có thời gian cô lại đi làm thêm. Sau khi tốt nghiệp, làm việc vài năm, cô mở một cửa hàng hoa, trong nửa năm qua, cửa hàng hoa vẫn kinh doanh khá tốt vào các dịp lễ.

Lâm Yên Nhiên biết tình cảnh của Thịnh Yến Sương, hành trình lưu lạc của cô tiểu thư, trong lòng cô Thịnh Yến Sương vẫn là thiên nga trắng lộng lẫy.

Lâm Yên Nhiên cười quyến rũ, giống như một tổng giám đốc bá đạo: "Không sao đâu, ông đây có tiền, nuôi nổi cô thiên nga trắng đang chạy trốn này."

Thịnh Yến Sương nhìn vẻ hào phóng của cô, cô hỏi một câu: "Vậy là cậu về nước chỉ để bao nuôi mình thôi à?"

Lâm Yên Nhiên bị cô nói vậy, cũng rất hài lòng câu nói này của cô: "Cũng có thể nói như vậy, dù sao thì nuôi cô thiên nga nhỏ này mình vẫn nuôi được, ngoài tình cảm ra, vật chất khác mình đảm bảo khiên cậu thoải mái."

Thịnh Yến Sương nghe cô nói như vậy cũng không khách sáo nữa, dù sao giữa bọn họ đã có tình cảm nhiều năm, cả hai đều hiểu rõ về nhau.

Đến quầy, nhân viên cửa hàng đang giúp đóng gói son, quản lý trả lại thẻ ngân hàng cho Lâm Yên Nhiên, sau đó yêu cầu cô xác nhận chữ ký trên hóa đơn.

Thịnh Yến Sương đứng một bên nhìn những màu son khác, không ngờ đi một vòng vừa muốn quay trở lại thì nhìn thấy người quen.

Tưởng Khiêm Lâm đang cầm một hộp son tinh xảo, dáng vẻ của anh khác hẳn với lúc cấp ba, dáng người cao thẳng và bộ vest lịch lãm, không còn vẻ nghịch ngợm của thời học sinh nữa, trông trưởng thành và điển trai hơn rất nhiều.

Người đàn ông nhìn thấy Thịnh Yến Sương không tránh né mà còn chủ động chào hỏi cô: "Lâu rồi không gặp."

Thời cấp ba, sau khi Thịnh Yến Sương và Giang Diễn chia tay, Tưởng Khiêm Lâm nhìn thấy cô như nhìn thấy ôn thần vậy, sau đó tới phương thức liên lạc của anh cô cũng không thêm, sợ sẽ làm phiền đến anh.

Thịnh Yến Sương hơi bất ngờ vì anh chủ động chào hỏi, cũng lịch sự đáp lại: "Tưởng Khiêm Lâm, lâu rồi không gặp."

Lâm Yên Nhiên đúng lúc muốn đi tìm Thịnh Yến Sương, trong khoảnh khác nhìn thấy Tưởng Khiêm Lâm, nụ cười trên khóe môi cô lập tức nhạt dần, cũng chỉ chào hỏi anh như những người bạn cũ.

Ba người đều không tham gia buổi họp lớp, vốn dĩ Lâm Yên Nhiên muốn tìm một quán cà phê ngồi nói chuyện, nhưng khi nghe đến bạn gái anh đang đợi anh ở tầng một, một mình lên đây chỉ để đổi màu son, cô ấy cũng không tiện ở lại lâu, cuối cùng chỉ trò chuyện vài câu rồi kết thúc.

Thế giới của người lớn là như vậy, bất luận trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, khi gặp lại nhau đều cảm thấy là chuyện nhỏ, vẫn có thể trò chuyện vài câu như bạn học cũ, cuối cùng vội vã rời đi.

Hai người bọn cô đi trước, Lâm Yên Nhiên kéo Thịnh Yến Sương đi nhanh hơn, đến chỗ thang máy mới buông cô ra.

Thịnh Yến Sương lúc này toàn tâm trí đều không tập trung, những món đồ trên tay cô còn không biết nặng nhẹ, đối với cô mà nói, vẫn là nghĩ đến lời của Tưởng Khiêm Lâm, cô trở nên im lặng hơn rất nhiều.

Lâm Yên Nhiên nhìn thấy sắc mặt cô lại thay đổi như lúc nãy, không biết làm sao thở dài một hơi, cuối cùng nói với cô thiên nga nhỏ này: “Một khi đυ.ng đến thông tin có liên quan đến anh ấy, cậu liền như thế này, cậu không phải nói anh ấy quên cậu rồi sao?”

"Chúng ta đi thôi!" Thịnh Yến Sương cố tình chuyển chủ đề, miễn cưỡng nở một nụ cười, cô nhìn Lâm Yên Nhiên rồi nói: "Đi xem xem tầng ba có gì."

Cả hai lên tầng ba, tầng này bán các loại túi xách và giày dép. Bọn cô dạo quanh một chút, nhưng với tình hình hiện tại của họ, nếu mua thêm nữa thì sợ rằng không thể cầm được.

Lâm Yên Nhiên cũng không mua thêm gì, chỉ mua một chiếc túi xách Kate Spade rồi đi xuống, tay của hai người thật sự có hạn, không thể mua thêm, lại mua nữa sẽ không xách xuống nổi, Lâm Yên Nhiên đành phải dừng cách mua sắm.

Thịnh Yến Sương biểu cảm ngây ngốc, cảm thấy không quan trọng, cảm giác bây giờ làm gì cũng giống nhau, tâm trí cô hoàn toàn không chú ý đến việc mua sắm, trong lòng cũng cảm thấy có chút tủi thân, một nỗi đau không thể nói thành lời âm ỉ xâm chiếm.

Khi trở về, Thịnh Yến Sương ném chìa khóa cho Lâm Yên Nhiên, cô trực tiếp ngồi vào ghế phụ, vẻ mặt lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Yến Sương, cậu không phải hay hỏi mình sau khi về nước muốn làm gì sao?”

Thịnh Yến Sương quay đầu nhìn cô, hỏi lại: "Vậy muốn làm gì?"

Lâm Yên Nhiên chuyển cần số về số 1, xoay vô lăng: "Thật ra mình định phát triển ở trong nước, trước đây ở nước ngoài học vẽ hai năm, đang nghĩ muốn lần nữa bắt đầu lại, hơn nữa ở trong nước về nhà cũng thuận tiện hơn, gặp cậu cũng dễ hơn, nhưng mà cậu muốn đem lời đề nghị lúc trước của mình suy nghĩ một chút không, mình cũng có thể dẫn cậu ra nước ngoài, làm hướng dẫn viên cho cậu, thế nào?”

Thịnh Yến Sương hơi nhắm mắt, vẻ mặt mệt mỏi, lười biếng trả lời: "Được, nhưng gần đây chưa được, cậu không nhìn thấy trên Weibo có tin tức gì sao?”

Với Lâm Yên Nhiên, người vừa mới về nước không lâu có chút ngơ ngác, nhưng mà vẫn có xem một chút tin tức trên Douyin và Weibo, nhưng không có ấn tượng gì: "Tin tức gì, có liên quan đến việc ra nước ngoài à?"

Thịnh Yến Sương ngồi thẳng dậy, trực tiếp mở tin tức trong điện thoại ra cho cô xem: "Chính là trong nước phát hiện một loại viêm phổi lạ, các chuyên gia cho biết có thể có tính lây nhiễm, nhưng vẫn chưa có đáp án chính xác."

Lâm Yên Nhiên lướt qua các triệu chứng có thể xuất hiện, sau đó tập trung lái xe: "Được, dù sao thì cũng chỉ còn hơn hai tháng nữa là đến Tết, mình cũng lâu rồi không về nhà ăn Tết."

-----

Mười mấy ngày sau, Thịnh Yến Sương đang bận rộn tại cửa hàng hoa, gần đây cửa hàng hoa hơi bận, cô phải nhập hàng vào buổi sáng, buổi trưa thì thường có khách đến mua, trên ứng dụng giao hàng cũng có ba bốn đơn mỗi ngày, buổi tối cô còn phải dọn dẹp và sắp xếp, cả ngày cô đều bận rộn.

Mỗi ngày về đến nhà đặt đầu xuống liền ngủ, có khi công việc trong nhà đều do Lâm Yên Nhiên lo, mặc dù cô hai ba ngày sẽ phát trực tiếp, nhưng khi có thời gian rảnh sẽ dọn dẹp lại cái tổ nhỏ này, cô ở bên này cũng biết rõ các tuyến đường xung quanh, khi buồn chán sẽ ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn trong nhà.

Ngày hôm sau, Thịnh Yến Sương không biết có phải vì những ngày qua bị cảm lạnh hay sao đó, toàn thân đều cảm thấy mệt mỏi, buổi sáng mũi cô nặng nề, cô trước khi ra khỏi nhà còn hắt hơi một cái, cổ họng hơi khàn, nếu không nói chuyện thì không sao, nhưng vừa nói là thấy khó chịu.