Cô nghĩ chỉ là cảm cúm thông thường, uống thuốc cảm 999 rồi ra ngoài, không để tâm nhiều.
Ngày thứ hai cô cảm thấy người mệt mỏi, đeo khẩu trang cúi đầu buộc giấy lưới dưới hoa cẩm chướng, sau đó l*иg giấy bên ngoài cánh hoa, khi bó hoa xong cô mới đi uống một chút nước ấm.
Mũi Thịnh Yến Sương có chút đỏ, dùng khăn giấy lau mũi, rất nhanh chuông cửa reo lên, cô lau xong thì gọi một tiếng: "Chào mừng quý khách."
Kết quả người đến là Lâm Yên Nhiên, cô ở nhà buồn chán nên làm bánh tart trứng và bánh cupcake giấy mang đến cho Thịnh Yến Sương. Dạo này bọn cô ít gặp nhau, thường chỉ gặp vào buổi tối.
Thịnh Yến Sương thấy là Lâm Yên Nhiên liền đeo lại khẩu trang, giọng cô có chút nghẹt mũi: "Có mang gì ngon đến cho mình không?"
Lâm Yên Nhiên lập tức lấy ra chiếc túi tinh xảo, lộ ra vẻ mặt vui vẻ: "Thế nào, tặng cậu đấy."
Thịnh Yến Sương cầm lấy sau đó ho vài tiếng, Lâm Yên Nhiên thấy vậy ngay lập tức nhíu mày, cô cảm thấy có gì đó không ổn: “Tiểu Sương Sương, cậu ho à?"
Thịnh Yến Sương đúng lúc có hơi đói, gần đây bởi vì số lượng đơn đặt hoa tăng lên, cô phải trì hoãn bữa trưa, thường phải đợi đến khi không còn khách mới gọi đồ ăn bên ngoài, hôm nay lại càng muộn hơn, bây giờ gần 2 giờ chiều mà cô vẫn chưa ăn.
Vì vậy tháo khẩu trang xuống, cô đi rửa tay trong nhà vệ sinh rồi bước ra: "Chỉ là cảm chút thôi, vài ngày nữa sẽ hết."
Thịnh Yến Sương cầm lấy bánh tart trứng ăn vội vàng, mặc dù khi bị cảm ăn cái gì cũng như nhau, nhưng cô vẫn cảm nhận được bánh trứng giòn bên ngoài, mềm mịn bên trong, ăn vào chắc chắn không thua gì ở tiệm bánh bên ngoài.
"Vài ngày nữa sẽ hết?" Lâm Yên Nhiên lại nghe thấy cô ho nhẹ, "Ăn hết cái này rồi thì đi bệnh viện với mình xem xem, cậu cảm thấy thời gian này bị bệnh có thể ngu ngốc cố tỏ ra mạnh mẽ à?”
Quả thật là có lý, dạo gần đây chủ đề trên Weibo khá nhiều về những nơi xuất hiện bệnh viêm phổi chưa rõ nguyên nhân, dù chưa biết các loại viêm phổi này có liên quan gì với nhau nhưng chúng đều có đặc điểm chung, đó là sốt, ho, mệt mỏi.
Thịnh Yến Sương nhớ lại tin tức cô đã xem trước đó, tự đối chiếu với bản thân, nhưng cảm giác mình không nghiêm trọng như trên Weibo nói, nên cô đã bỏ qua. Nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, mình nên đi bệnh viện để kiểm tra thì tốt hơn.
Lâm Yên Nhiên nhìn thấy thiên nga nhỏ còn đang suy nghĩ, cô lười quan tâm đến việc cô có đồng ý hay không, ra ngoài liền đổi tấm biển trên cửa hàng từ "Đang mở cửa" thành "Đang nghỉ".
"Cậu từ từ mà ăn, ăn xong mình đưa cậu đến bệnh viện, đừng cứ uống thuốc cảm 999 mãi, đi khám bác sĩ uống thuốc là cách tốt nhất."
Sau khi ăn xong Thịnh Yến Sương bị Lâm Yên Nhiên ép đi tới bệnh viện trực thuộc Long Hồ, tuy nhiên gần đây có khá nhiều người đến bệnh viện, Thịnh Yến Sương bị Lâm Yên Nhiên đăng ký kiểm tra sức khỏe tổng quát, nhưng cô chỉ bị cảm và ho mà thôi, cảm thấy trước tiên đi làm xét nghiệm PCR (*), sau đó đến tìm bác sĩ mua thuốc về uống là được, kiểm tra tổng quát có hơi quá đáng.
(*) PCR (Polymerase Chain Reaction) là một phương pháp xét nghiệm sinh học để khuếch đại và phát hiện các đoạn gen, thường được sử dụng để phát hiện virus hoặc các tác nhân gây bệnh khác.
Ở bên này có hơn mười người xếp hàng chờ kiểm tra, Lâm Yên Nhiên không muốn Thịnh Yến Sương phải xếp hàng cùng, bảo cô đi qua một bên ngồi nghỉ.
Mũi Thịnh Yến Sương cũng khó chịu, bây giờ lại hơi buồn ngủ, vì thế cô ngồi bên ngoài, rất nhanh cảm giác buồn ngủ ập đến, chỉ trong vài phút cô đã bắt đầu gật gù.
Bệnh viện đông đúc, mùi cồn trong không khí rất nặng, Thịnh Yến Sương tựa vào ghế cảm thấy ngủ không thoải mái, đầu cúi xuống làm cô giật mình tỉnh dậy. Cô mơ màng mở mắt, trong tầm mắt là một người đàn ông cao ráo, mặc áo blouse trắng, anh đeo một chiếc kính vàng, tay cầm bảng báo cáo đang trò chuyện với một y tá.
Người đàn ông đi vài bước, chuẩn bị đi về phía khoa hô hấp, bỗng phát hiện có lỗi trong bảng báo cáo, liền dừng lại sau đó dùng bút chỉ ra lỗi cho y tá.
Lúc đầu, Thịnh Yến Sương không dám tin người trước mặt là Giang Diễn, tưởng là mình nhìn nhầm, cho đến khi anh đi đến gần, mới biết người đó thật sự là Giang Diễn.
Trong lòng chợt rung lên, anh thật sự làm việc ở thành phố này!
Khi còn học cấp ba, Giang Diễn đã nói với Thịnh Yến Sương bản thân không muốn trở thành người hùng như ba anh, mà muốn trở thành một người hùng khác, ít nhất là có thể ở bên cạnh người nhà, vì vậy lên Đại học anh chọn ngành y khoa lâm sàng.
Thịnh Yến Sương lắc đầu, đầu óc có chút nặng nề, cô đứng dậy định đi qua, nhưng Lâm Yên Nhiên đã đi đến, mà Giang Diễn cũng đi về phía hành lang khoa hô hấp.
Lâm Yên Nhiên đã xếp hàng được nửa tiếng, cuối cùng lấy được số, cô thấy Thịnh Yến Sương nhìn về một hướng, cô hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy? Mau đi kiểm tra đi."
Thịnh Yến Sương không ngay lập tức nói với Lâm Yên Nhiên vừa nhìn thấy Giang Diễn, mà chỉ đi về phía phòng khám ở tầng hai, cô vừa đi vừa ho, hai tay nắm chặt miếng giấy số khám bệnh, mặc dù lúc này hơi khó thở, nhưng đầu óc vẫn chỉ nghĩ đến dáng vẻ Giang Diễn trong bộ áo blouse trắng.
Chẳng lẽ chuyện giữa bọn họ thật sự không còn gì để lưu luyến? Giang Diễn, anh thật sự tàn nhẫn như vậy sao, ban đầu nói chia tay liền chia tay.
Cô bắt đầu cảm thấy khó chịu, cả người không còn sức lực, rất muốn nằm xuống giường.
Lâm Yên Nhiên đứng bên cạnh thiên nga nhỏ đang mơ màng, bởi vì phía trước còn có người, liền bảo cô nếu cảm thấy buồn ngủ thì ngủ một chút.
Thịnh Yến Sương dựa vào vai Lâm Yên Nhiên, dần dần lại ngủ tiếp.
Sau một giờ chờ đợi, cuối cùng đến lượt bọn cô, thực ra làm kiểm tra rất chậm, chỉ vì hôm nay người đến quá đông mà thôi. Kiểm tra của Thịnh Yến Sương rất nhanh đã xong, chờ kết quả nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có thể có.
Thịnh Yến Sương cảm thấy đầu óc nặng trĩu, cô mở mắt mệt mỏi, giọng khàn khàn nói: "Mình có thể đi qua khoa hô hấp kiểm tra nữa không?”
Lâm Yên Nhiên nắm lấy tay cô, cho rằng nghe nhầm, vẻ mặt khó hiểu nói: "Cái gì?"
Thịnh Yến Sương không muốn giải thích nhiều, trực tiếp kéo Lâm Yên Nhiên đi lấy số khám ở khoa hô hấp.
Tim cô đập loạn xạ, mặc dù biết làm thêm kiểm tra ở khoa khác sẽ khá phiền phức, nhưng vẫn muốn thử xem có thể gặp Giang Diễn không, vì cô còn có vài câu hỏi muốn hỏi, chắc chắn lần này là lần cuối cùng, hỏi xong sẽ không làm phiền anh nữa.
Sau này bọn họ sẽ là người xa lạ, anh muốn làm người lạ thì cô cũng sẽ coi như người lạ.
Lâm Yên Nhiên cảm thấy cách làm này của Thịnh Yến Sương có chút kỳ quái, nhưng lại không ngăn cản, ngược lại muốn biết cô rốt cuộc muốn làm cái gì.
Ở khoa hô hấp không nhiều người, họ ngồi ở khu vực chờ, rất nhanh đến lượt Thịnh Yến Sương, thật ra cô cũng không chắc có gặp được Giang Diễn không, nếu lỡ anh không làm ở khoa này, nếu lỡ anh không khám ở phòng này, vậy có phải là rất khó để gặp anh không.
"Xin mời bệnh nhân số 23 vào."
Một giọng trầm ấm từ trong phòng vang lên, nghe thấy âm thanh này, cơ thể Thịnh Yến Sương đứng sững lại, tim đập mạnh, có một loại cảm giác mạnh mẽ nói với cô, người bên trong chính là Giang Diễn. Cô rất căng thẳng đứng bên ngoài cửa, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn khiến cô nhận ra đây không phải mơ.
Khi mở cửa bước vào, ánh mắt cô khóa chặt vào người đang ngồi trong đó.
Giang Hạo Quân cúi đầu đeo mắt kính, đang tùy tiện chơi với cây viết, ánh mắt anh sắc lạnh, mặc áo blouse trắng và đeo khẩu trang, nhìn có vẻ khá dịu dàng.
Khi anh ngẩng đầu lên nhìn thấy Thịnh Yến Sương, tay không tự chủ run lên, ánh mắt trở nên sắc bén sâu thẳm.
Khoảnh khắc Thịnh Yến Sương nhìn thấy Giang Hạo Quân, lòng cô thắt lại, tưởng rằng đó là Giang Diễn, tim đập nhanh hơn, cô bước đến ghế gỗ đối diện Giang Hạo Quân ngồi xuống, sau đó đưa cho anh xem tờ giấy đăng ký.
Giang Hạo Quân đặt bút xuống,hai tay nhận lấy tờ giấy, anh nhìn xuống giấy đăng ký xác nhận lại, trong suốt quá trình cả hai không nói lời nào.
Thịnh Yến Sương cúi đầu, lúc này cô không dám nhìn thẳng vào anh.
Giang Hạo Quân nhìn lướt qua tờ giấy, sau đó lấy một chiếc đèn pin nhỏ: "Tháo khẩu trang xuống, há miệng tôi xem thử."
"Hả?" Thịnh Yến Sương phản ứng chậm chạp, nhưng vẫn làm theo lời anh: "Được, để em tháo xuống."
Cơ thể Giang Hạo Quân tiến lại gần cô, tim Thịnh Yến Sương đập nhanh hơn, mắt cô không dám nhìn thẳng mà chỉ liếc qua.
Anh ấy thật sự một chút cũng không nhớ mình sao? Từ khi bước vào cho đến bây giờ, ánh mắt Giang Hạo Quân nhìn cô rất xa lạ.
Kiểm tra họng cô xong, Giang Hạo Quân tắt đèn pin trong tay, lấy ống nghe áp vào ngực cô, vẻ mặt không cảm xúc, Thịnh Yến Sương bị anh dựa lại gần, đầu óc trong rỗng, tim đập nhanh hơn, tới cả hít thở cũng khó khăn, rất nhanh vành tai bất giác nóng bừng, ửng đỏ.
Giang Hạo Quân kiểm tra xong quay lại vị trí của mình, cuối cùng đưa ra kết luận: "Cô bị cảm do viêm amidan, không nghiêm trọng lắm, tôi sẽ kê cho cô đơn thuốc, về nhớ uống mỗi ngày sáng và tối, bình thường cũng có thể bổ sung vitamin C để tăng cường miễn dịch, mấy ngày tới ăn đồ thanh đạm một chút."
Lần này Thịnh Yến Sương đã phải dũng cảm rất nhiều, những gì anh nói cô không để tâm, chỉ nhìn anh mà thôi, nhưng Giang Diễn thật sự một chút ánh mắt thừa thãi cũng không dành cho cô.
Giang Hạo Quân đã viết ba loại thuốc, anh biết màu sắc của vỏ hộp thuốc là gì, đặc biệt dặn dò cô: "Thuốc màu xanh mỗi lần uống bốn viên, thuốc màu vàng uống hai viên, viên nang màu trắng cũng là bốn viên, nhớ uống vào buổi sáng và tối, mỗi lần một viên."
Anh nói xong, nhận ra người trước mặt đang lo lắng, đặc biệt là luôn nhìn chằm chằm vào anh.
“Cô có đang nghe không?” Giọng anh vẫn dịu dàng, pha lẫn sự kiên nhẫn.
Thịnh Yến Sương thấy anh thật sự không có một lời dư thừa nào, hơi cúi đầu rồi lại ngước lên, vẻ mặt thất vọng nhìn anh: “Giang Diễn, giữa chúng ta anh thật sự quên rồi sao?”
Giang Hạo Quân cầm ba hộp thuốc, khi cô chất vấn, anh cũng ngẩn người, cuối cùng mới nói: “Biết chứ, bạn cũ.”
Câu này được nói rất nhẹ nhàng, nhưng với Thịnh Yến Sương mà nói, đó là một đòn chí mạng.
Thịnh Yến Sương có chút nghẹn ngào, bởi vì mũi cô bị cảm lạnh, nhanh chóng đỏ lên, cổ họng cô mỗi lần nói đều đau, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc tiêu cực: “Giữa chúng ta, anh chỉ nhớ mỗi thân phận bạn cũ thôi sao?”
Giang Hạo Quân nhìn khuôn mặt cô gái rất nghiêm túc, đôi lông mày dày hơi nhíu lại, im lặng nhìn cô vài giây rồi mới chậm rãi nói: “Xin lỗi, ngoài thân phận bạn cũ này, tôi không nghĩ ra chúng ta còn có mối quan hệ gì nữa.”
Lần này Thịnh Yến Sương cúi đầu, giọng nói trở nên mềm yếu, mang theo chút khóc lóc: “Giang Diễn, em sai rồi được không, anh có thể đừng như vậy nữa được không?”
Cô đã bị anh làm tức giận, nhưng cô cũng thừa nhận thua cuộc, dù có phải mất mặt đi nữa, cô vẫn phải nói ra lời này.
Thấp hèn thì cứ thấp hèn, "chó liếʍ" thì cứ "chó liếʍ" (*), nhưng cô không muốn Giang Diễn đối xử với cô như thế này.
(*) 舔狗 (tiǎn gǒu): Nghĩa đen, là một thuật ngữ miệt thị, chỉ người luôn làm quá mức để làm hài lòng người khác, đặt biệt trong tình yêu, nhưng lại không nhận được sự đáp lại.
Giang Hạo Quân nhìn cô như vậy, anh đeo khẩu trang nên không thể nhìn thấy biểu cảm gì, chỉ nói ngắn gọn: “Tôi nhớ cô tên là Thịnh Yến Sương, nhưng tôi không nhớ rõ cô.”
Anh không biết cô gái này đối với Giang Diễn là người như thế nào, nhưng nghe giọng nói của cô, liệu cô có phải là bạn gái của anh trai mình không?