Thịnh Yến Sương đối với lần họp lớp này một chút cũng không hứng thú, Lâm Yên Nhiên vẫn luôn chơi điện thoại nhận thấy rằng Giang Diễn đã rời đi, cô lập tức dùng khuỷu tay đυ.ng vào cánh tay của Thịnh Yến Sương.
Lâm Yên Nhiên sợ rằng chỉ số IQ của cô bé dễ thương này giảm xuống, nên vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Bây giờ là cơ hội tốt, ra ngoài xem thử Giang Diễn rốt cuộc đối với cậu như thế nào."
Thịnh Yến Sương thật sự nghe theo lời cô đi ra ngoài, dù sao thật sự đây là cơ hội tốt, đợi thêm lát nữa không chắc có thể hỏi nữa.
Cô vừa ra khỏi cửa phòng nhìn qua hai bên hành lang VIP, đúng lúc lớp trưởng là hội viên VIP của khách sạn này, bên ngoài hành lang đều vắng lặng, Thịnh Yến Sương không biết nên đi đâu, đành tùy ý đi về một hướng.
Khi rẽ vào góc, cô nhìn thấy bóng lưng của Giang Diễn ở cuối hành lang, mắt mở to kinh ngạc, vội vàng trốn vào chỗ rẽ, tay cô ôm lấy ngực đầy lo lắng. Lúc này cô không biết phải đi thế nào để gặp mặt? Nhưng lát nữa nếu không thành công, cô cũng có thể trực tiếp rời khỏi khách sạn Star City.
Dù sao thì buổi họp lớp cũng chỉ toàn là sự so kè, cô đến đây chủ yếu là vì Giang Diễn, nếu không thành công thì đến đây cũng chẳng có gì quan trọng.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, hít một hơi thật sâu, sau đó còn lấy điện thoại ra xem lại gương mặt của mình.
Hôm nay ra ngoài, cô trang điểm nhẹ nhàng, không mất nhiều thời gian vào trang điểm, ngay cả trang phục cũng rất đơn giản.
Vì anh từng nói rằng chỉ cần tự nhiên là được, anh thích người nào đó thì mặc gì cũng đẹp, không cần phải cố gắng ăn diện, nếu ăn diện quá mức ngược lại cảm thấy không thoải mái.
Thịnh Yến Sương có gương mặt nổi bật, làn da trắng mịn, mịn màng như ngọc bích, dù có trang điểm hay không cũng không vấn đề gì.
Cô nhìn lại một chút, cảm thấy ổn mới bỏ điện thoại vào túi, hai tay nắm chặt lại, cuối cùng lấy hết can đảm một lần nữa bước về phía anh.
Lúc này Giang Diễn đúng lúc kết thúc cuộc gọi, cũng đang bước về phía cô.
Chỉ có điều khiến Thịnh Yến Sương không hiểu là, Giang Diễn lại chọn đi ngang qua cô, xem cô như một người lạ.
Lẽ nào anh hận cô đến mức này sao?
Cô không cam lòng để Giang Diễn đi như vậy, ngay lập tức quay lại gọi tên anh.
"Giang Diễn."
Người đàn ông phía trước dừng lại, anh không phải là Giang Diễn mà là em trai song sinh của anh, Giang Hạo Quân. Anh quay lại, khuôn mặt kiên nghị và tuấn tú rất nhanh phản chiếu trong mắt Thịnh Yến Sương, khiến Thịnh Yến Sương cảm thấy khuôn mặt này hiện giờ đã khác trước, lần này mang vẻ chín chắn và trưởng thành của người lớn, đôi lông mày không còn vẻ lơ đãng và hăng hái như trước.
Trải qua thử thách của năm tháng, Thịnh Yến Sương nhận ra rằng Giang Diễn không còn là chàng trai trong ấn tượng của cô, mà là thiếu niên của cô đã trưởng thành không ít.
Giang Hạo Quân quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng rất bình tĩnh nhìn Thịnh Yến Sương, đôi mắt tối đen càng trở nên sâu không thể đoán, ánh mắt vẫn là khó để người khác nắm bắt như vậy, toàn thân toát ra khí chất cao quý và thanh lịch, khiến lòng Thịnh Yến Sương không khỏi khựng lại.
Càng khiến Thịnh Yến Sương thêm thất vọng là câu nói của Giang Diễn: "Có chuyện gì?"
Tính cách của Giang Hạo Quân có chút giống Giang Diễn, lời nói nghe có vẻ dịu dàng, nhưng đối với Thịnh Yến Sương thì lại giống như một con dao trong suốt, đang từ từ đâm vào lòng ngực cô, mang đến cảm giác chua xót và đau đớn.
Thịnh Yến Sương siết chặt tay, lần này không nói ra, sau này thật sự sẽ không còn cơ hội nữa.
Cô chớp mắt, cố gắng giấu đi sự lo lắng trong ánh mắt, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Dạo này anh sống thế nào?"
Phía sau thật ra vẫn còn một câu "Chúng ta có thể làm lại từ đầu không?", nhưng Thịnh Yến Sương không dám nói ra ngay bây giờ, vì từ nãy đến giờ, Giang Diễn đối xử với cô như một người hoàn toàn xa lạ, như thể còn lạ hơn cả những người bạn học bình thường.
Giang Hạo Quân ngẩng đầu đánh giá cô, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, đôi môi mỏng khép chặt, bước chân nhẹ nhàng tao nhã bước lại gần cô: "Cô là Thịnh Yến Sương phải không, tôi dạo này vẫn ổn."
Câu nói này nói ra Thịnh Yến Sương như oanh tạc, đầu cô ong ong, cô không hiểu được câu này của anh có ý gì.
Cô đứng im tại chỗ vài giây mới đáp lại: "Anh quên em rồi sao?"
Giang Hạo Quân cúi đầu, không nhìn cô, chỉ lạnh lùng nói: "Chúng ta rất thân sao?"
Lần này anh chỉ đến để hoàn thành di nguyện của anh trai, gặp lại những người bạn cũ thời trung học lần cuối mà thôi, còn không biết cô gái trước mặt chính là người mà Giang Diễn muốn gặp trước khi qua đời.
Thịnh Yến Sương cảm thấy không thể tin nổi, nhưng lại không biết phải hỏi như thế nào, chuyện giữa bọn họ, anh thật sự không nhớ sao?.
Thịnh Yến Sương lại hỏi: "Có ý gì, anh nói anh không nhớ em sao?”
Câu hỏi này ngược lại khiến Thịnh Yến Sương ngơ ngác, cô không tin anh có thể quên cô, vì anh từng nói cô là mối tình đầu của anh, sao có thể dễ dàng quên như vậy.
Càng nghĩ Thịnh Yến Sương càng không thể chấp nhận được, tay cô nắm chặt lại, cuối cùng nhìn anh với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Giang Hạo Quân không hiểu, lại hỏi: "Giữa chúng ta có chuyện gì sao?"
Ầm một tiếng. -----
Biểu cảm của Thịnh Yến Sương trong khoảnh khắc đó trở nên cứng đờ, lòng đầy đau đớn, chỉ biết ngây ngốc nhìn về phía Giang Diễn.
Giang Hạo Quân vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, phản ứng của cô có chút lớn, khiến anh bất ngờ.
Thịnh Yến Sương chỉ có thể lắc đầu, trong lòng buồn bã không thể tả. Hóa ra chàng trai của cô đã bị cô đánh mất từ lâu rồi.
Một lúc sau cô quay đi, ánh mắt lảng tránh: "Không cần thiết, chỉ là bạn cũ thôi."
Nếu anh đã nói rõ như vậy, cô cũng không thể tiếp tục dây dưa. Thực ra bây giờ bọn họ chẳng cần phải nhớ lại, rõ ràng mỗi người đều có cuộc sống riêng, bản thân đến tìm anh chỉ giống như một kẻ ngốc mà thôi.
Loại chuyện tự mình rước lấy khổ sở này, cũng chỉ có cô có thể làm được.
Bao năm qua anh chưa bao giờ nói việc muốn quay lại, bây giờ bản thân đến đây chính là mặt nóng dán mông lạnh.
Nếu anh muốn giả vờ không có gì giữa bọn họ, thì cô cũng sẵn sàng diễn cùng anh.
Rất nhanh điện thoại của Giang Hạo Quân lại reo lên, anh nói "tạm biệt" với Thịnh Yến Sương rồi đi, lần này không quay lại nơi anh đã nhận điện thoại vừa nãy, mà quay người tiếp tục bước đi.
Thịnh Yến Sương chứng kiến anh không hề do dự quay người đi, nghe giọng nói lạnh nhạt của anh, bỗng cảm thấy một cảm giác mất mát tràn ngập trong trái tim mình.
Giang Hạo Quân rẽ qua một góc và biến mất khỏi tầm mắt của cô, mà Thịnh Yến Sương vẫn đứng yên tại chỗ, không nói lời nào, bên tai vẫn vang lên giọng nói dịu dàng tỉ mỉ của anh.
Cô nghe thấy tiếng gọi điện thoại của Giang Diễn từ xa: "Sao vậy, có phải nhớ anh không?"
Những lời tiếp theo càng làm cho trái tim cô thêm đau đớn. Mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng cô vẫn đang nghĩ vừa nãy anh nói câu nói vừa rồi với ai.
Khi Thịnh Yến Sương còn đang muốn nhìn thấy bóng lưng của anh, thì Giang Hạo Quân đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cô, mà câu nói đó của anh “có phải nhớ anh không” vẫn còn văng vẳng bên tai.
------
Trong phòng bao, mọi người đã bắt đầu ăn được một lúc, Lâm Yên Nhiên dùng đũa gắp một miếng cua nhưng không ăn nổi, đang nghĩ sao Thịnh Yến Sương vẫn chưa trở lại.
Bởi vì Giang Diễn vừa đến, chỉ ăn được vài miếng cơm, nhận được cuộc gọi có bệnh nhân cần cấp cứu ngay lập tức, liền xin lỗi mọi người và đi vội.
Lâm Yên Nhiên tò mò, tới Giang Diễn cũng đã đi rồi, một mình Thịnh Yến Sương sẽ đi đâu, vậy là liền gửi tin nhắn nhưng không nhận được phản hồi. Sau đó lại gọi điện.
Mà Thịnh Yến Sương đang đứng trong nhà vệ sinh dùng nước xối lên mặt mình, lớp trang điểm của cô không dễ trôi, cô không biết đã rửa mặt bao lâu, mãi cho đến khi cảm thấy gần như ngạt thở, cô mới vặn vòi nước tắt đi, rồi thở hổn hển.
Cô nhìn vào gương, khuôn mặt tinh tế và thanh tao của cô hiện lên, cơ thể run nhẹ, cô cố gắng kiềm chế để bình tĩnh lại, vài sợi tóc dính lại trên trán, dưới khuôn mặt trái xoan là những giọt nước đang chảy xuống. Cô mỉm cười nhẹ, nhưng hơi thở có phần hỗn loạn khi nhìn bản thân trong gương.
Rất nhanh điện thoại đặt trong túi reo lên, âm thanh không biết đã kêu bao lâu cô mới lấy lại tinh thần nhận điện thoại.
"A lô, Yên Nhiên sao vậy?" Giọng nói của cô yếu ớt, như đang bị cảm.
Lâm Yên Nhiên nhận ra giọng nói của cô có chút lạ, ban đầu định bảo cô mau quay lại, nhưng rồi lại đổi ý: "Cậu đang ở đâu, mình qua đó."
Thịnh Yến Sương giọng trầm thấp nói: "Ở nhà vệ sinh ngoài cửa bên tay phải.
-----
Khi Lâm Yên Nhiên đến, phát hiện Thịnh Yến Sương ngồi trên ghế công cộng bên ngoài nhà vệ sinh, mắt vẫn đang nhắm, cảm giác thờ ơ không quan tâm gì xung quanh.
Lâm Yên Nhiên không cần suy nghĩ cũng biết là thất bại: "Thực ra trên đời này có rất nhiều người đàn ông, không nhất thiết phải là anh ta."
Tính cách của Thịnh Yến Sương là chưa thấy Hoàng Hà chưa bỏ cuộc, vì vậy Lâm Yên Nhiên mới cổ vũ cô lần nữa theo đuổi Giang Diễn, nhưng bây giờ hình như thất bại rồi, nhưng mà khiến Thịnh Yến Sương nhận rõ hiện thực cũng tốt, dù sao thì Giang Diễn, con người này hình như cũng không phải thuộc kiểu người quay lại với người yêu cũ.
Thịnh Yến Sương nghe thấy có người đến gần, ngước mắt lên nhìn, cô nhẹ cười: "Đã thất bại rồi."
Lâm Yên Nhiên đứng trước mặt cô, im lặng nhìn cô, khuôn mặt nghiêm túc như một bức tượng: "Yến Sương, bao nhiêu năm qua, cậu từ đầu đến cuối vẫn không quên anh ta, lần này cậu đã dũng cảm đi tìm anh ta, nhưng anh ta từ chối cậu. Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là giữa hai người các cậu đã hoàn toàn kết thúc rồi."
"Chúng ta đừng làm những việc không có kết quả nữa được không, thực sự không được nữa, cậu cùng mình về nước F đi, đi đến đó thả lỏng một chút cũng được, đến khi đó cậu muốn đi đâu mình đi cùng cậu.”
Thịnh Yến Sương nghiêng đầu nghe cô nói, khuôn mặt tuổi thân nhìn về phía cô, sau đó nói lấp lửng: “Anh ấy không nhớ mình nữa rồi.”
Lâm Yên Nhiên đứng đó đang muốn nói cái gì, bị câu nói này của cô làm cho bị nghẹn, tạm thời không hiểu được. Đem câu này của Thịnh Yến Sương lược qua một lần nữa.
"Cậu nói Giang Diễn quên cậu rồi?" Lâm Yên Nhiên hỏi lại cô.
Thịnh Yến Sương bĩu môi trả lời: "Đúng vậy, anh ấy quên mình rồi, chuyện giữa bọn mình anh ấy sẵn sàng coi như người lạ mà đối xử, với anh ấy hình như thực sự không còn gì để nói."
Nói xong câu này, Thịnh Yến Sương đi về, lần tụ họp bạn bè này đối với cô chỉ là muốn biết bạn bè cũ sống ra sao, nhưng hôm nay gặp lại chẳng cảm thấy có gì đáng lưu luyến.
Trên đường về, trời đã tạnh mưa, mây vẫn còn dày đặc, Thịnh Yến Sương nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm vừa được mưa tẩy rửa, nhưng tâm trạng cô lại lơ đãng.
Lâm Yên Nhiên lái xe của Thịnh Yến Sương, tay lái vững, biết cô đang không vui, bây giờ về cũng chỉ nằm trên giường, chỉ dẫn đường dẫn cô đến quảng trường gần đó.
Tại quảng trường Hoa Thắng, mưa vừa tạnh lượng người ít, gần đó có vài tiệm trà sữa, mặc dù vừa tạnh mưa người không đông, nhưng mua trà sữa lại không ít, Lâm Yên Nhiên chọn trà Bách Đạo rồi xếp hàng.
Mấy phút sau, Thịnh Yến Sương đứng dưới cột điện, thấy bạn mình mang hai cốc trà sữa đến nhưng cô không có ý định uống trà sữa lúc nữa đêm.
Sau đó, Lâm Yên Nhiên kéo cô vào trung tâm thương mại mua sắm. Cửa hàng ở đây không phải là các thương hiệu lớn, phần lớn là các nhãn hiệu nhỏ và ít người biết, mặc dù giá khá cao, nhưng nhiều sản phẩm là các thương hiệu mà bọn cô chưa từng mua qua.
Cả hai có sở thích giống nhau, thường sử dụng các thương hiệu như Hermes, Chanel, LV, Dior, Gucci, những thương hiệu này ở đây không phải là những thương hiệu họ hay dùng.
Đúng lúc Lâm Yên Nhiên nhìn trúng một chiếc váy hoa treo trong cửa hàng, vì để cho Thịnh Yến Sương chuyển hướng tâm tư, chủ động đem cô đẩy đến trong phòng thay đồ.