Nhưng bây giờ, dường như ông trời đã cho cô một cơ hội khác.
Một cánh cửa mở ra, đưa cô – người mang đầy kinh nghiệm, trở về “thôn tân thủ” của tuổi thơ.
Nếu không thể trở thành đại thần, cô vẫn có thể trở thành một cao thủ đáng ngưỡng mộ.
Nghĩ đến việc thi vào trường danh giá, Lâm Vi nhận ra điều đó còn quá xa vời.
Như vậy trước mắt, phải hoàn thành nhiệm vụ nhỏ trước – cố gắng tìm lại "ký ức piano" đã mất.
Ký ức về những ngày luyện đàn trong quá khứ hiện rõ. Khi ấy, càng học lên cao, bài nhạc càng khó. Những bản Bach hay Gregory dường như vượt ngoài khả năng cảm nhận của cô bé tám tuổi, không chỉ ép buộc mà còn khiến cô chán ghét.
Về sau, để làm hài lòng Hạ Tuệ Ngân và đối phó với cô Đàm, cô chỉ chăm chăm luyện những bài nhạc thi cấp, bỏ qua hoàn toàn những bài mang tính thưởng thức.
Khi nhận được chứng chỉ cấp chín, cô giáo Đàm nhìn vào và chỉ khẽ buông một câu: “Trình độ cấp chín của em cũng chỉ để thi cấp.”
Hiện tại khi đã trưởng thành, Lâm Vi lại cảm nhận hoàn toàn khác. Những bản nhạc Bach hay Chopin từng khiến cô đau đầu khi còn bé, giờ đây trở thành nguồn an ủi lớn lao trong những tháng ngày cô đơn, tha hương và áp lực.
Những sở trường đặc biệt mà cha mẹ từng ép cô học hóa ra lại giúp ích không nhỏ. Chúng khiến cô nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý trong môi trường mới, dễ dàng hòa nhập hơn.
Và khi không còn ai bên cạnh, tiếng nhạc cụ vô tri lại như một người bạn trung thành, không bao giờ phản bội.
Một sở thích tốt thật sự có thể mang lại lợi ích suốt đời.
Nghĩ đến điều đó, trong lòng Lâm Vi bỗng dâng lên niềm đam mê mãnh liệt với đàn piano mà trước đây cô chưa từng có.
Người đầu tiên nhận ra sự thay đổi ở Lâm Vi chính là Vương An Nam. Một lần, khi đang trốn tiết, cậu ta vô tình phát hiện cô bạn luôn chăm chú nghe giảng nay lại… còn vượt xa cậu ta trong việc “không nghiêm túc”.
Trên bàn của Lâm Vi, sách ngữ văn đặt mở để che phía trên một bản nhạc phổ piano.
Hai tay cô thì không ngừng linh hoạt múa trên đầu gối, luyện tập ngón tay mà không phát ra tiếng động.
Ngay khi vừa tan học, Vương An Nam lập tức nhanh tay rút bản nhạc phổ dưới quyển sách ra, cầm lên giơ trước mặt cô, hớn hở như vừa bắt quả tang học sinh giỏi phạm lỗi:
“Lâm Vi! Cậu đi học mà không chịu nghe giảng, lại lén lút xem đàn phổ! Tôi phải nói với giáo viên mới được.”
Lâm Vi ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn rất tự nhiên. Cô chỉ liếc cậu ta một cái, đảo mắt xem thường, rồi từ tốn lấy lại bản nhạc phổ từ tay cậu ta. Giọng điệu ung dung: “Nếu cậu chăm chú nghe giảng, làm sao biết được tôi đang xem đàn phổ?”
Nghe vậy, Vương An Nam chột dạ. Cậu ta đưa tay gãi đầu, cảm thấy hình như lời của Lâm Vi cũng có lý.
Không hề áy náy khi “bắt nạt” một tên nhóc, Lâm Vi nhanh chóng đánh lạc hướng Vương An Nam để tiếp tục luyện tập ngón tay với bản nhạc của mình.
Hiện tại, toàn bộ tâm trí cô đều tập trung vào việc làm sao nhanh chóng lấy lại trình độ piano trước đây.
Ngoài việc tận dụng tối đa thời gian trong phòng đàn, thời gian còn lại cô cũng không để phí.
Chương trình học lớp hai đối với cô thật sự quá dễ dàng, đến mức việc chăm chú nghe giảng đôi khi lại khiến cô cảm thấy buồn chán.
Vì vậy, Lâm Vi quyết định lén mang theo bản nhạc phổ vào lớp.
Dù không có đàn piano ở đây, cô vẫn có thể học thuộc lòng và luyện ngón tay ngay trên đầu gối.
Thế nhưng, tuy qua mặt được Vương An Nam, hành động này của cô không thể tránh khỏi ánh mắt tinh tường của các giáo viên.
Một số giáo viên dạy môn phụ vốn không quá quan tâm đến kỷ luật lớp học, nên không để ý nhiều. Nhưng với chủ nhiệm lớp và giáo viên toán thì khác. Lâm Vi lại thuộc nhóm học sinh giỏi, khó tránh bị gọi lên trả lời câu hỏi.
Qua vài lần, giáo viên bắt đầu nghi ngờ cô.
Dẫu vậy, để giữ mặt mũi cho học sinh giỏi, giáo viên không chỉ trích cô công khai mà dùng cách thường xuyên gọi cô trả lời câu hỏi để nhắc nhở.
Thế nhưng, lần nào bị gọi, Lâm Vi cũng trả lời trôi chảy như thể đã chăm chú nghe giảng suốt cả tiết.
Có giáo viên không tin, cố tình đặt những câu hỏi vượt ngoài nội dung bài học, nhưng cô vẫn đối đáp mượt mà như nước chảy.
Hơn nữa, kỹ năng “bắt cá hai tay” được cô luyện thành trong những năm đại học khiến các giáo viên không sao bắt được lỗi ngay tại trận. Cuối cùng, các giáo viên cũng đành phải bỏ qua.
Cũng không thể vì làm khó một mình Lâm Vi mà mặc kệ đám học sinh khác vốn chẳng nghe giảng gì cả, bọn họ nghĩ thầm.
Vương An Nam thì khác, cậu ta tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình "đấu pháp" giữa Lâm Vi và các giáo viên.
Lúc này cậu ta thực sự không biết phải nói gì nữa.
Cô bạn này, một giây trước còn đang chăm chú nhìn đàn phổ luyện ngón tay, một giây sau đã đưa ra đáp án chính xác như thể đang chăm chú nghe giảng từ đầu.
Ngay cả khi hai tay cô liên tục nhịp nhịp dưới bàn, động tác cũng chưa từng ngừng lại.
Vương An Nam siết chặt nắm đấm, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Không được! Cậu ta nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của Lâm Vi, đại diện cho chính nghĩa đánh bại con người hai mặt kia!
Nhưng dường như cảm nhận được ý định của Vương An Nam, Lâm Vi bất ngờ mỉm cười, nụ cười đầy vẻ nguy hiểm.
Cô bước đến gần, cúi đầu ghé sát vào tai cậu ta, giọng nói trầm thấp, mang theo tia uy hϊếp: “Cậu thử đi mách lẻo xem? Cậu nghĩ giáo viên sẽ tin ai? Cậu hay là tôi?”