Trở Về Năm 2000, Ngày Ngày Học Tập, Tiến Về Phía Trước

Chương 6.2: Tổng Vệ Sinh

Vương An Nam bất giác lùi lại vài bước. Lần đầu tiên, cậu ta nhìn thấy vẻ mặt này của Lâm Vi. Rõ ràng là đang cười, nhưng trong giọng nói lại có sự âm trầm đáng sợ, y hệt như mấy nhân vật phản diện trên TV khi chuẩn bị ra tay gϊếŧ người.

Cậu ta hoảng sợ che miệng, giọng nói run rẩy thoát ra từ kẽ tay: “Tớ… tớ tuyệt đối sẽ không bán đứng cậu!”

Lâm Vi nhếch môi cười hài lòng, vỗ nhẹ vai cậu ta như một lời cảnh cáo rồi quay người đi.

Vương An Nam thở phào, tay buông khỏi miệng, nhưng trái tim vẫn còn đập thình thịch.

Mẹ ơi, Lâm Vi đáng sợ quá! Chính nghĩa, vẫn là giao lại cho Ultraman xử lý đi thì hơn.

Sáng thứ sáu.

Lớp học sắp hết tiết thứ tư, chủ nhiệm lớp xuất hiện bên khung cửa sổ, khẽ gật đầu với giáo viên dạy môn tự nhiên. Nhận ra hàm ý, giáo viên nhanh chóng kết thúc bài giảng, nhường lại bục giảng cho cô.

Giáo viên Trần – chủ nhiệm lớp, gõ gõ vào mép bàn để thu hút sự chú ý.

“Xế chiều hôm nay tổng vệ sinh toàn trường, các em nhớ mang theo dụng cụ vệ sinh đầy đủ.”

Giáo viên Trần bắt đầu liệt kê từng loại công cụ cần thiết cho từng nhóm, giọng nói nghiêm nghị như sợ bỏ sót chi tiết nào.

Mặc dù tổng vệ sinh là lịch trình quen thuộc mỗi tuần, giáo viên Trần vẫn cẩn thận nhắc đi nhắc lại. Bởi lẽ, lúc nào cũng có vài bạn quên mang theo dụng cụ, gây phiền toái không ít.

Khi về chỗ, Lâm Vi thông báo lại cho Hạ Tuệ Ngân, người bạn thân ngồi cạnh mình. Cô gái nhún vai, giọng hờ hững: “Dụng cụ của cậu không phải để ở ban công sao? Lấy ra đặt sẵn ở cửa đi, tránh quên.”

Nghe lời, Lâm Vi chạy ra ban công.

Trong góc, một chiếc thùng nhỏ màu đỏ quen thuộc nằm yên lặng, bên trong còn có một chiếc khăn lau đã gấp gọn.

Đây chính là bộ dụng cụ vệ sinh mà cô vẫn dùng đều đặn mỗi tuần từ lớp một đến giờ.

Lâm Vi thầm nghĩ, chuyện học sinh tiểu học làm vệ sinh mỗi tuần dường như đã trở thành chuyện đương nhiên, chẳng ai phàn nàn nữa. Từ nhỏ đã làm quen, lên lớn thì càng thành thục.

Cô còn nhớ, sau này đi làm, có đồng nghiệp còn phải tranh thủ ghé qua trường con để phụ giúp làm vệ sinh.

Buổi chiều, như mọi lần, vẫn có bạn quên mang dụng cụ.

Có bạn còn xé chiếc khăn lau thành nhiều phần nhỏ, mỗi người cầm một mảnh bé xíu mà hào hứng khoa tay múa chân.

Nhóm của Lâm Vi được phân công khu vực cửa sổ hành lang và gạch men phía dưới.

Khi thấy Lưu Nhã Hân cầm chiếc khăn lau ướt sũng định chà mạnh lên cửa sổ, Lâm Vi lập tức ngăn lại, giọng đầy bất mãn: “Cậu làm gì vậy?”

“Lau kính chứ còn gì?” Lưu Nhã Hân có chút khó hiểu.

Lâm Vi kiên nhẫn giải thích, giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy thuyết phục: “Không thể dùng khăn ướt lau kính, như vậy sẽ càng bẩn hơn.”

Lưu Nhã Hân cau mày, không giấu được vẻ khó hiểu: “Nhưng trước giờ chúng ta đều làm vậy mà?”

“Hồi lớp một, cả lớp của cha tớ đều không dùng hăn lau cửa sổ.” Lâm Vi đáp, bất đắc dĩ dọn ra một lý do thuyết phục hơn.

Lời nói của Lâm Vi lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Hồi đó, khi Lâm Vi còn học lớp 1, trong một cuộc họp phụ huynh, cja của cô – vốn là giáo viên trung học – được giáo viên Trần mời lên phát biểu. Chuyện này không chỉ khiến cha cô trở thành tâm điểm chú ý mà còn làm cả lớp luôn ngưỡng mộ khi nhắc đến.

Học sinh trung học, trong mắt các bạn tiểu học, là một đẳng cấp phải nhìn lên.

Nghe Lâm Vi nhắc đến chuyện các anh chị trung học lau kính, mọi người lập tức tò mò: “Anh chị ấy lau thế nào?”

Lâm Vi trầm ngâm suy nghĩ, sau đó hỏi: “Nhà các cậu có tờ báo nào không?”

Cả nhóm đột nhiên im bặt, nhìn nhau ngơ ngác.

Học sinh tiểu học, ai mà giữ báo trong nhà?

Lâm Vi cũng nhận ra câu hỏi hơi ngốc nghếch của mình.

Nhưng ngay sau đó, cô chợt nghĩ đến một giải pháp khác: Bài kiểm tra cũ của thầy cô.

Mỗi cuối kỳ, các bài thi và tài liệu cũ thường được thu gom từng bao lớn để bán làm phế liệu.

Nghĩ vậy, Lâm Vi không chần chừ, chạy ngay đến phòng giáo viên tầng dưới xin một ít bài thi cũ.

Cô mang chúng về và chia cho nhóm của mình.

Nhóm có bảy người, phụ trách lau ba cánh cửa sổ lớn.

“Làm thế này đi,” Lâm Vi hướng dẫn, ánh mắt lộ rõ vẻ chuyên nghiệp, “Một bạn đứng bên trong phòng học, một bạn đứng ngoài hành lang. Lau đồng thời từ hai phía, nếu có chỗ nào chưa sạch, sẽ biết ngay là lỗi ở bên nào.”

Nghe nói bài thi trong tay được lấy từ phòng thầy cô, mọi người đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.

Từng động tác lau cửa kính đều mạnh mẽ và đầy cố gắng.

Khi ba cánh cửa sổ đã được lau đến mức sáng bóng, cả nhóm nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy sự tự hào.

“Tớ chưa từng thấy cửa sổ phòng học sạch sẽ thế này!” Lưu Nhã Hân cảm thán, vẻ mặt không giấu nổi niềm vui.

Động tĩnh của nhóm Lâm Vi nhanh chóng thu hút sự chú ý từ phía đối diện.

Nhóm lau cửa sổ bên kia do Diêu Hân Đồng dẫn đầu đang mang thùng nước đi thay.

Khi đi ngang qua, Diêu Hân Đồng dừng lại, tò mò hỏi: “Bài thi này các cậu lấy ở đâu vậy?”

Lưu Nhã Hân cầm tờ bài thi đã lau đen kịt lên, đầy tự hào đáp: “Chúng tớ lấy từ phòng giáo viên đó!”

Diêu Hân Đồng nghe vậy, không nói thêm lời nào, chỉ tiếp tục nâng thùng nước đi.

Thấy vậy, Lưu Nhã Hân vẫn không chịu buông tha, ánh mắt dõi theo nhóm Diêu Hân Đồng, rồi quay sang Lâm Vi thì thầm: "Diêu Hân Đồng cũng đến phòng giáo viên rồi!"