Nếu không, đến khi đối mặt với cô giáo Đàm, chỉ e sẽ càng thảm hại.
Trong trí nhớ của cô, cô giáo Đàm là một người rất nghiêm khắc. Những lỗi sai khi đánh đàn của Lâm Vi đã không ít lần khiến lòng bàn tay cô đỏ rực vì bị phạt.
Bỏ qua lời trêu chọc của Vương An Nam, cô kiên trì luyện đi luyện lại bản nhạc, cho đến khi tiếng chuông vang lên. Lúc này, âm nhạc dưới ngón tay cô dần trở nên mượt mà hơn.
Giờ học đàn diễn ra tại một nhà văn hóa ngay đối diện trường.
Ngoài Lâm Vi và Vương An Nam, còn có một cô bé khác, mái tóc buộc nơ bướm xinh xắn, cũng tham gia cùng lớp.
Cô giáo Đàm thấy Lâm Vi bước vào liền đưa cho cô một bản nhạc và bảo cô ngồi một bên đọc trước.
Lâm Vi vừa liếc qua đã nhận ra ngay: đây chính là bài cô đang học dở dang trước khi bị bệnh.
Trong khi đó, cô giáo kiểm tra bài của Vương An Nam và cô bé tên Giản Giai trước.
Sau khi chỉ ra lỗi sai và hướng dẫn khúc nhạc mới, cô giáo lần lượt nghe cả hai luyện tập, rồi cho họ đến phòng đàn phía sau tiếp tục tự luyện.
Cuối cùng, ánh mắt của cô giáo Đàm hướng về phía Lâm Vi, ý bảo cô lên đàn.
Chưa đi hết hai dòng nhạc, cây bút trong tay cô giáo đã gõ mạnh lên mu bàn tay cô: "Hình tay em đâu? Chỉ mới nửa tháng không tập, sao tay đã sụp như vậy rồi?"
Lâm Vi tự biết mình sai, không dám phản kháng, chỉ lặng lẽ để cô giáo chỉnh lại dáng tay. Cô cố gắng duy trì tư thế ấy, cảm nhận chút ít ký ức cơ bắp còn sót lại trong cơ thể.
May mắn, lần này cô giáo Đàm không nhắc nhở quá nhiều.
Sau đó, thay vì dạy bài mới, cô giáo Đàm tập trung vào những tiểu tiết Lâm Vi chơi chưa trôi chảy.
Cô giáo kiên nhẫn làm mẫu hết lần này đến lần khác, cho đến khi Lâm Vi có thể đàn một cách mượt mà.
Bỏ qua những bóng ma thời thơ ấu, giờ đây khi nhìn lại, Lâm Vi nhận ra rằng cô giáo Đàm thực sự là một người có trách nhiệm. Cô giáo không chỉ dạy họ những bài nhạc thi lên cấp, mà còn mong muốn học sinh của mình học cách thưởng thức và cảm nhận âm nhạc.
Với năng lực lý giải hiện tại, Lâm Vi nhanh chóng tìm lại được cảm giác đánh đàn.
Thời điểm cô đàn trôi chảy hơn, cô giáo Đàm mới hài lòng, cho phép cô sang phòng đàn tự luyện tập. Còn cô giáo, vẫn phải ở lại lớp để chờ học sinh lớp trên tan học muộn hơn.
Bước vào phòng đàn lần này, cảm giác của Lâm Vi hoàn toàn khác biệt. Âm thanh từ đầu ngón tay chảy ra nhẹ nhàng, vui vẻ hơn bao giờ hết.
Cô chơi đi chơi lại bản nhạc, mãi cho đến khi một chị lớp trên tìm đến, cô mới ngượng ngùng nhường lại phòng đàn.
Bên ngoài, Hạ Tuệ Ngân đã đứng chờ từ lâu.
Lần này, nhìn thấy con gái không vừa hết giờ đã chạy ra chơi như trước, bà kiên nhẫn đợi mà trong lòng không chút phàn nàn.
Lâm Vi vui vẻ chạy về phía mẹ. Cô nhớ, từng có lúc mình nghĩ rằng bản thân ghét đàn piano.
Khi không cần phải chơi đàn nữa, cô đã thực sự cảm thấy như được giải thoát.
Nhưng rồi, trong một bữa tiệc tối ở đại học, cô đứng nhìn một người biểu diễn piano trên sân khấu, những ký ức khi còn bé bất ngờ ùa về.
Hình ảnh lần đầu tiên thấy người ta chơi đàn trên tivi, cảm giác rung động như ánh sáng lấp lánh rọi sáng trái tim cô.
Lúc ấy, vì muốn chứng tỏ điều gì đó, cô từng buồn bã nói với bạn bè: “Khi còn bé, mình cũng từng chơi đàn piano một thời gian."
Bạn bè không cảm nhận được nỗi niềm của cô, chỉ đáp qua loa vài câu, rồi nhanh chóng thúc giục cô cầm điện thoại bầu chọn cho tiết mục của "nam thần" vừa biểu diễn.
Thật ra, điều Lâm Vi muốn nói là: “Mình cũng từng mơ được trở thành một người tỏa sáng.” Nhưng vì không chịu nổi những tháng ngày buồn tẻ lặp đi lặp lại, cô đã để nỗi sợ chiếm lĩnh trái tim.
Đến khi hối hận, cô đã bận rộn với kế sinh nhai, điều này cứ thế trở thành sự tiếc nuối trong lòng.