Trở Về Năm 2000, Ngày Ngày Học Tập, Tiến Về Phía Trước

Chương 5.2: Một Ngày Ở Trường Tiểu Học (Hạ)

Không ngờ ánh mắt ấy lọt vào tầm ngắm của Hạ Tuệ Ngân. Ngay lập tức, họng pháo chuyển hướng: “Anh nháy mắt với nó làm gì? Tôi nói rồi, chính vì anh chiều hư nó, nó mới chẳng kiên trì được việc gì! Đàn dương cầm học bao nhiêu năm, giờ vẫn chỉ ở cấp ba.”

Lâm Vi cúi gằm mặt, không dám nói câu nào.

Học đàn ba năm mà chỉ qua cấp ba, đúng là hơi quá đáng thật.

Cô nhớ sau khi qua cấp ba, mình bắt đầu “tuần trăng mật” với cây đàn, rồi nhanh chóng chán ghét nó.

Những buổi luyện đàn trở thành nỗi ám ảnh, mỗi ngày đi học giống như đi hành lễ ở nghĩa địa. Tâm tư để đâu đâu, hiệu suất luyện đàn gần như bằng không.

Phải đến khi Hạ Tuệ Ngân quyết liệt chỉnh đốn, cô mới chậm rãi thi lên các cấp tiếp theo. Nhưng đến cấp mười, vì lịch thi đại học chồng chéo, cô đành bỏ dở giữa chừng.

Hồi đó, Lâm Vi chỉ cảm thấy mẹ mình quá hà khắc, vừa hung dữ vừa phiền phức. Nhưng giờ nghĩ lại, nếu không có bà cầm roi phía sau thúc ép, không biết cô sẽ ra sao.

Như kỳ thi đại học mà nói, nếu không nhờ nền tảng mẹ đã rèn cho cô từ trước, Lâm Vi không thể nào vượt qua những đề thi khoa học tự nhiên vốn không phải sở trường của mình để đỗ được trường tốt.

Thực ra, Lâm Vi đã sớm hối hận. Chỉ là ngày ấy, cô ngại mất mặt nên không chịu thừa nhận. Nhưng bây giờ thì khác, cô vẫn còn là một đứa trẻ, chưa kịp phạm phải sai lầm.

Không có quá khứ để hối hận, cô cũng chẳng cần phải gánh nặng tâm lý.

Nhìn ánh mắt mẹ đầy tức giận, Lâm Vi thật sự lo Hạ Tuệ Ngân sẽ nổi trận lôi đình. Cô vội vàng kéo kéo tay áo mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con biết sai rồi. Mẹ đừng giận nữa, con hứa sẽ luyện đàn thật chăm chỉ.”

Lâm Thủy Vinh, sợ mình tiếp tục bị liên lụy, lập tức giúp xoa dịu không khí: “Vi Vi đã nhận sai rồi, em cho con thêm một cơ hội đi.”

Thấy thái độ nhận lỗi của Lâm Vi, Hạ Tuệ Ngân dịu lại một chút. Bà nhìn cô, giọng thản nhiên: “Lời con nói phải làm được. Mẹ sẽ gọi điện cho cô Đàm. Từ hôm nay, con bắt đầu học đàn trở lại.”

“Vâng, vậy con đi xem lại bản nhạc đây!”

“Đi đi.”

Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Lâm Vi khuất dần trong phòng, khóe miệng Hạ Tuệ Ngân khẽ cong lên.

Một nụ cười nhẹ thoáng qua, như thể bà đang che giấu sự hài lòng của mình.

Hôm nay, cơn giận của Hạ Tuệ Ngân thực sự nửa thật nửa giả. Bà hiểu rõ con gái mình, Lâm Vi luôn thích giở chút mánh khóe khôn vặt.

Thời gian trước cô bị bệnh, bỏ bê luyện đàn một đoạn, bà vốn không quá để ý. Nhưng lần này, sợ rằng cô càng thêm lười nhác.

Nếu không nhân cơ hội hôm nay để kéo cô quay lại, sau này Lâm Vi còn không biết sẽ “phóng túng” thế nào.

Không thể không thừa nhận, những người như Hạ Tuệ Ngân luôn có nhiều kinh nghiệm. Với tính cách và sự lười biếng của Lâm Vi, cô chẳng thể trốn thoát khỏi bàn tay của mẹ.

Nếu ở một thời không khác, nơi Hạ Tuệ Ngân không thể đoán trước lực sát thương của mấy trò khôn vặt từ Lâm Vi, có lẽ phương pháp giáo dục này của bà đã thành công hoàn toàn.

Buổi sáng, Lâm Vi học toán và ngữ văn.

Buổi chiều là các môn phụ: một tiết lao động và một tiết âm nhạc.

Tiết âm nhạc hôm nay đặc biệt hơn, bởi cây đàn dương cầm của giáo viên đã được chuyển vào lớp học.

Nhìn cây đàn đặt ngay cạnh bục giảng, Lâm Vi do dự một chút rồi quyết định mở nắp đàn. Cô thử tìm vài âm thanh, sau đó bắt đầu chơi bản nhạc mà cả lớp sẽ học hôm nay.

Từng âm thanh không quá liền mạch chảy ra từ đầu ngón tay cô.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía sau, mang theo tiếng cười nhạo không chút nể nang: “Lâm Vi, cậu đang gõ phím hay chân gà đá đấy?”

Không cần quay đầu, cô cũng biết đó là Vương An Nam, nhưng Lâm Vi chẳng để ý.

Cô muốn tranh thủ lúc giáo viên âm nhạc chưa tới, cố gắng tìm lại cảm giác đánh đàn.