Tô Thầm sở thích không nhiều, nhưng lại yêu thích ẩm thực. Đáng tiếc sức khỏe y yếu, ăn uống phải kiêng khem, ngay cả món ngon cũng chỉ có thể nếm chút ít, vì thế mỗi lần chọn đồ ăn y lại càng khó khăn.
Y khẽ hít một hơi, ngửi thấy mùi hạt dẻ ngọt ngào, bánh bao thơm phức, cùng cả mùi trứng gà kho...
Biết con trai lại bắt đầu phân vân, Mạnh Tụ Ngọc vén rèm nói: “Loan Chỉ, đi mua cho công tử mấy món dễ nhai, không gây đầy bụng.”
Mẫu thân đã thay y quyết định, Tô Thầm cũng không còn lý do để băn khoăn. Y thoải mái dựa vào, nhìn Mạnh Tụ Ngọc, nụ cười nhẹ nở trên môi: “Cảm ơn mẫu thân.”
“Cảm ơn với mẫu thân cái gì?” Mạnh Tụ Ngọc bất đắc dĩ đưa tay chạm nhẹ vào trán y: “Con lúc nào cũng khách sáo như vậy.”
Tô Thầm mỉm cười, đôi mắt cong cong tựa như trăng lưỡi liềm, dung mạo càng thêm phần diễm lệ.
Đợi một lúc vẫn không thấy Loan Chỉ quay lại, Tô Thầm vén rèm xe nhìn ra ngoài, mới phát hiện xe ngựa đã dừng trước Vọng Nguyệt Các.
Vọng Nguyệt Các là tửu lâu nổi danh nhất Vọng Kinh, tấm biển treo bên trên chính là bút tích của vị hoàng đế khai quốc, nên nơi đây thường xuyên lui tới bởi quan lớn, phú thương, tài tử phong lưu và tiểu thư thế gia.
Tô Thầm chăm chú nhìn ba chữ “Vọng Nguyệt Các” trên tấm biển, đột nhiên nghe tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng lại, người qua đường vội vàng tránh né.
Y xoay đầu nhìn, lọt vào mắt y là một con ngựa ô cao lớn. Người đàn ông trên lưng ngựa vóc dáng cao to, dung mạo anh tuấn mang theo nét cứng cỏi của một võ tướng, nhưng thần sắc lại âm trầm. Giữa đôi mày là vẻ sắc bén và sát khí không thể xóa nhòa.
Tô Thầm chỉ nhìn thoáng qua, người đàn ông trên lưng ngựa dường như đã cảm nhận được ánh mắt của y. Đôi mắt sắc lạnh như dã thú quét qua gương mặt Tô Thầm, mang theo hơi lạnh buốt giá. Ánh mắt âm u và tàn khốc ấy khiến sắc mặt Tô Thầm tái nhợt. Y vội vàng buông rèm xe xuống, cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến mức khó thở.
“Triều Triều!” Mạnh Tụ Ngọc hoảng hốt khi thấy sắc mặt trắng bệch và nhịp thở gấp gáp của con trai. Bà nhanh chóng đưa tay vuốt nhẹ lưng y: “Chuyện gì vậy? Đừng hoảng, từ từ hít thở nào.”
Tô Thầm dần dần bình tĩnh lại, một lúc lâu sau mới thở đều đặn hơn. Y đưa tay nắm lấy cánh tay Mạnh Tụ Ngọc, giọng khàn khàn nói: “Không sao đâu, mẫu thân. Con không sao.”
“Con vừa nhìn thấy gì sao?” Mạnh Tụ Ngọc lo lắng hỏi.
Nhìn thấy gì ư?
Tô Thầm vén rèm xe lên cẩn thận nhìn ra ngoài. Con ngựa lớn kia đã không còn, người trên ngựa cũng chẳng thấy đâu.
Y nhớ lại ánh mắt âm trầm của người đàn ông kia, trong lòng có chút bất an. Sau khi ổn định tinh thần, y lắc đầu với mẫu thân: “Con không nhìn thấy gì cả.”
Người đó, chính là kẻ đã đột nhập vào phủ Thừa tướng đêm qua và uy hϊếp y.
Trong thành Vọng Kinh, hắn dám hành động ngang nhiên đến vậy, thân phận chắc chắn không đơn giản… Lẽ nào là kẻ đối đầu với phụ thân?
Tô Thầm cố gắng kìm nén nỗi bất an trong lòng. Trước khi biết được thân phận người đó, y không dám vội vàng nói với phụ thân rằng kẻ đột nhập phủ đêm qua chính là hắn.
Người đàn ông đứng bên cửa sổ trên lầu hai, ánh mắt dõi theo chiếc xe ngựa dần rời đi. Trong đầu hắn chợt hiện lên dáng vẻ thiếu niên hoảng hốt lúc nhìn thấy mình, ánh mắt hắn thoáng xao động.
Chẳng lẽ vừa rồi đã nhận ra mình?
Bàn tay thô ráp của Tiết Phùng Châu chỉ về hướng xe ngựa rời đi, hắn nói với người đứng cạnh: “Nói cho ta biết về người đó.”
Quan viên bên cạnh nhìn theo xe ngựa, hơi do dự hỏi: “Tướng quân nói đến công tử Tô Thầm sao?”
“Tô Thầm? Thầm, là thành thật?” Tiết Phùng Châu lặp lại hai chữ này, sau đó nói: “Nói tiếp đi.”
“Tướng quân ở biên cương nên không biết, công tử Tô ở Vọng Kinh là người nổi danh lắm. Tiểu danh là Triều Triều, là mỹ nhân tiếng tăm trong kinh thành, người ái mộ hắn nhiều không kể xiết.” Quan viên nói đến đây, gan cũng lớn hơn, lời nói càng thêm hăng hái: “Chỉ là sức khỏe hắn không tốt.”