Tô Thầm có chút bất đắc dĩ, chỉ nhàn nhạt đáp: “Rõ ràng ngươi còn nhỏ hơn ta mấy tháng, sao lại cứ làm như ngươi lớn hơn ta nhiều vậy.”
“Công tử chê ta lắm lời sao?” Tùy Ý cười nói.
Tô Thầm giơ tay ấn nhẹ trán mình, mỉm cười: “Không dám, ta chỉ định hỏi ngươi, mẫu thân có đến chưa?”
Tùy Ý đáp: “Công tử đừng vội, ta đi xem ngay.”
Tô Thầm dựa lưng vào giường trong xe ngựa, y mệt mỏi đến mức không lâu sau đã lơ mơ thϊếp đi. Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, hình như là tiếng của Tô phu nhân.
Xe ngựa khẽ lắc, Tô Thầm chậm rãi mở mắt, liền thấy ánh mắt dịu dàng của một mỹ phụ nhân – chính là mẫu thân của y, Tô phu nhân.
Tô phu nhân họ Mạnh, tên tự là Tụ Ngọc. Bà xuất thân từ một gia đình danh giá, học thức sâu rộng. Trong phủ, bà là người vợ duy nhất của Tô Ý. Hai vợ chồng tình cảm sâu đậm, hiếm khi có lúc bất hòa.
Tô gia có không khí rất hòa hợp, điều này khiến Tô Thầm vô cùng yêu thích.
Hôm nay bà mặc một bộ áo giao lĩnh màu nhã nhặn, bên ngoài khoác áo choàng thêu hoa màu xanh nhạt, tóc búi kiểu phượng đầu, cài trang sức tinh xảo nhưng không rườm rà, trông thanh lịch mà trang nghiêm.
Lúc này, bà vươn tay chạm nhẹ lên trán Tô Thầm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng: “Triều Triều, đánh thức con rồi sao?”
“Không có đâu.” Nhìn thấy Mạnh Tụ Ngọc, cơn buồn ngủ của Tô Thầm giảm đi quá nửa. Y nuốt một cái ngáp, nơi khóe mắt đọng lại một giọt lệ: “Mẫu thân.”
“Còn bảo không nữa.” Mạnh Tụ Ngọc cầm khăn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt cho Tô Thầm: “Không nghỉ ngơi tốt phải không?”
Tô Thầm nắm lấy bàn tay Mạnh Tụ Ngọc, nhìn chiếc khăn tay trong tay bà, lại nhớ đến chiếc khăn tay của mình không biết đã rơi ở đâu, bất giác thất thần.
“Triều Triều?” Mạnh Tụ Ngọc khẽ gọi.
“Không sao đâu, mẫu thân.” Tô Thầm hoàn hồn, mỉm cười: “Con đã nói tự mình đến chùa Bạch Mã cũng được, nhưng mẫu thân lại cứ muốn đi cùng. Ra khỏi thành rồi đường núi xóc nảy, không tiện đâu.”
“Chỉ là chút xóc nảy thôi, thân thể ta so với con còn tốt hơn nhiều.” Mạnh Tụ Ngọc khẽ nhéo cổ tay trắng nõn mảnh mai của Tô Thầm, cau mày nói: “Còn con, sao lại gầy thêm rồi?”
Sợ mẫu thân lại nói nhiều về tình trạng sức khỏe của mình, Tô Thầm vội chuyển đề tài: “Phụ thân đâu ạ? Ông ấy chẳng phải mấy hôm trước nói sẽ đi cùng con đến chùa Bạch Mã sao?”
“Mấy ngày trước tân hoàng vừa đăng cơ, trong cung bận rộn, ông ấy không thể rời đi.” Mạnh Tụ Ngọc nói: “Hơn nữa, tối qua kẻ trộm không bắt được, tuy trong phủ không mất thứ gì...”
Nhắc đến kẻ trộm kia, Tô Thầm mím môi. Sau khi trở về nhà, y nhất định phải bàn với phụ thân. Nếu chỉ là kẻ vô tình lẻn vào phủ Thừa tướng thì không nói làm gì, nhưng nếu là người có mục đích khác...
Tô Thầm không nhịn được mà cau mày: “Kẻ trộm có manh mối gì chưa?”
“Không có.” Mạnh Tụ Ngọc đưa tay vuốt nhẹ giữa hai hàng lông mày của Tô Thầm: “Đừng nghĩ nhiều, những chuyện này đã có phụ thân con lo.”
Tô Thầm vốn định suy nghĩ cẩn thận thêm về mục đích của kẻ trộm tối qua, nhưng tiếng xe ngựa lăn bánh, cộng với âm thanh kẽo kẹt đều đều khiến y lại bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Y đặt hai tay trên đầu gối, đầu gật gà gật gù, nếu không cẩn thận sẽ va vào khung cửa sổ. Mạnh Tụ Ngọc bất đắc dĩ vươn tay đỡ đầu y: “Nằm xuống nghỉ một lát đi.”
Tô Thầm cố mở mắt ra một chút rồi lại nhắm lại, mơ hồ đáp lời, cuối cùng vẫn nằm xuống.
Mơ màng, y nghe thấy giọng của Loan Chỉ: “Công tử đã ngủ, hãy lái xe chậm lại một chút.”
Sau đó là một khoảng im lặng, cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng rao hàng, mùi rượu thơm nồng bay vào. Tô Thầm khẽ động mũi, lông mi khẽ run, rồi mở mắt ra.
“Mẫu thân, đến phố chợ sớm rồi sao?”
“Đến rồi.” Mạnh Tụ Ngọc nhìn bộ dạng của y, biết ngay y đã ngửi thấy mùi thơm: “Muốn ăn gì không? Mẫu thân bảo Loan Chỉ mua cho con.”