Như một con thỏ nhỏ bị thợ săn nắm chặt sau gáy, rõ ràng kinh hoàng muốn vùng vẫy, nhưng vì sợ hãi mà toàn thân cứng đờ.
Sợ sao? Hắn đáng sợ đến thế sao?
Bên ngoài quả nhiên có người đến.
Cửa viện bị gõ nhẹ mấy lần, giọng nói của Loan Chỉ, thị nữ thân cận của mẫu thân y, vang lên: “Tùy Ý, ngươi đã ngủ chưa?”
Rất nhanh, Tùy Ý mở cửa: “Loan Chỉ tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?”
“Phu nhân lo công tử bị trộm dọa sợ, bảo ta đến xem công tử thế nào.”
“Công tử đã ngủ, trong viện cũng không bị ảnh hưởng gì.”
Tiếng trò chuyện bên ngoài dần im bặt, nhưng Tô Thầm vẫn không hề nhẹ nhõm. Y lo sợ tên trộm này sẽ phá cửa sổ ra ngoài, làm hại Tùy Ý và Loan Chỉ. Nhưng nghĩ lại, hai người họ không nhìn thấy hắn, nếu tên trộm thực sự muốn gϊếŧ người diệt khẩu, đối tượng hẳn là y mới đúng... Nghĩ đến đây, y chỉ cảm thấy mình thật xui xẻo.
Người đàn ông khẽ động.
Tô Thầm lập tức căng cứng người, đứng im bất động để mặc hắn tiến lại gần. Nếu hắn thực sự muốn gϊếŧ y, y quả thật không có chút sức phản kháng nào...
“Ngươi hôm nay chưa từng gặp ta.” Lúc lướt qua, giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông vang lên bên tai Tô Thầm: “Nếu không giữ lời hứa…”
Tô Thầm quay đầu lại, người đàn ông đã biến mất. Chỉ còn lại khung cửa sổ bên trái mở toang, chứng minh những gì vừa xảy ra trong phòng.
Y thở phào nhẹ nhõm, vội đưa tay vịn lấy bàn, lúc này mới phát hiện chân mình đã mềm nhũn.
Ngồi xuống, Tô Thầm đưa tay lau trán, chỉ thấy một lớp mồ hôi lạnh. Y thật sự bị tên trộm này dọa đến hoảng hốt.
Y đưa tay sờ lấy khăn lụa để lau mồ hôi, nhưng chợt khựng lại. Rõ ràng để ở bên hông, sao lại không thấy?
Chẳng lẽ y đãng trí đến mức quên rồi?
Thôi, có lẽ chỉ nhớ nhầm. Dù rơi đâu đó trong viện thì cũng chẳng có gì đáng ngại.
Tô Thầm đứng dậy, lấy một chiếc khăn lụa khác.
Cầm khăn chạm vào môi, y thấp giọng ho khan vài tiếng. Cảm giác bức bối trong lòng vơi đi không ít. Nhưng bị dọa đến thế, tạm thời y cũng chẳng ngủ lại được. Nghĩ đến ngày mai phải cùng mẫu thân đến chùa Bạch Mã gặp trụ trì, y quyết định lật kinh sách ra tiếp tục sao chép.
Nhưng trước đó, y cần phải bình tâm tĩnh khí. Nếu không, bệnh lại tái phát, mà y thì không muốn khiến gia đình phải lo lắng thêm nữa ngay trước thọ yến của mình...
Nói đi nói lại, y không hề cảm nhận được sát ý từ tên trộm kia.
Trong phòng chẳng thiếu món đồ nào, cũng chẳng ai bị thương. Rốt cuộc hắn đến đây vì điều gì?
Cánh tay của Tùy Ý nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, bên trong ấm áp, bước chân của hắn rơi xuống đất cũng không tạo ra tiếng động nào.
Tô Thầm vì ngủ không ngon giấc nên lúc này cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Công tử.” Tùy Ý bước vào nói: “Loan Chỉ tỷ tỷ nói xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta nên xuất phát thôi.”
Tô Thầm khẽ “ừm” một tiếng, y cẩn thận cất cuốn kinh Phật đã chép xong, sau đó đưa cho Tùy Ý: “Đi thôi.”
Tùy Ý lấy thêm một chiếc áo choàng, màu đỏ rực, trông đặc biệt nổi bật.
“Công tử, cái này cũng phải mặc vào.” Tùy Ý nói: “Bên ngoài gió lớn, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”
Tô Thầm ngoan ngoãn cúi đầu.
Tùy Ý khoác lên người Tô Thầm chiếc áo choàng rộng lớn, chiếc cổ áo lông trắng mềm mại bao quanh cổ y, khiến cả khuôn mặt nhỏ nhắn của y gần như chìm vào trong lớp lông. Sắc đỏ của áo choàng làm khuôn mặt tái nhợt của y thêm vài phần sắc sảo.
“Công tử nhà chúng ta quả nhiên là dung mạo tuyệt trần.” Tùy Ý khen: “Không hổ danh là nam nhân được yêu thích nhất kinh thành.”
Tô Thầm không nhịn được cơn ngứa ở cổ họng, khẽ ho hai tiếng: “Tùy Ý.”
“Ta biết rồi, công tử lại xấu hổ chứ gì.” Tùy Ý trêu: “Nhưng mà, chẳng mấy ngày nữa là sinh thần mười tám tuổi của công tử, người cũng trưởng thành rồi, đến tuổi có thể bàn chuyện hôn nhân rồi đấy.”
Mười tám tuổi, lứa tuổi học năm cuối trung học, lại nói chuyện cưới hỏi...