Hắn hoàn toàn không có khả năng kháng cự trước những thứ đáng yêu. Ban đầu chỉ định thuận đường mang một bán yêu về, giờ đây lại muốn nhốt tiểu bán yêu vào trong thủy tinh đông cứng lại, coi như bảo vật sưu tầm, không cho ai xem nữa!
Hắn nghĩ đến mà phấn khích, hoàn toàn không để ý rằng biểu cảm của Vu Hi đã cứng đờ, ho sặc sụa như bị nghẹn.
[Tiểu bán yêu ho rồi! Chắc chắn là bị lạnh rồi! Đồ phế vật của tiên môn kia làm cái gì vậy, để bé cưng bị lạnh thì làm sao đây!]
Vu Hi vừa ho, Chung Huyền lập tức cởi chiếc áo choàng đang khoác trên người, quấn chặt lấy Vu Hi chỉ trong vài giây.
Chỉ là thân hình của Vu Hi quá nhỏ bé, Chung Huyền quấn đến mấy vòng, biến nàng thành một cái bánh chưng trên nhỏ dưới to, buộc dây lại là có thể bỏ vào nồi luộc được.
Áo choàng của Chung Huyền là một pháp khí được luyện chế từ chân hỏa, bề ngoài nhìn có vẻ bình thường nhưng khi mặc vào người lại vô cùng ấm áp.
[Khóc hu hu, đôi tay bé nhỏ đáng thương đã bị lạnh cóng đến nứt nẻ, thật tức giận, thật tức giận, muốn gϊếŧ người, muốn gϊếŧ người——]
Vu Hi vốn đã quen chịu đựng nhiều đau khổ nên cũng trở nên vô cảm với cảm giác đau đớn. Nếu không nghe được tiếng long của Chung Huyền, nàng cũng không nhận ra rằng đôi tay mình đã bị lạnh cóng đến nứt nẻ từ lâu.
Tay nàng được Chung Huyền cẩn thận bọc lại bằng áo, cảm giác ấm áp tràn về, không hiểu sao, nàng chợt nhớ đến hình ảnh Cố An cố gắng làm nàng cười trước khi nàng qua đời.
Nàng hiếm khi nhận được sự đối đãi tử tế như vậy.
Không hiểu vì sao, dù nhận được thiện ý nhưng trái tim vốn đã chai sạn trong ác ý bỗng nhiên lại cảm thấy đau nhói.
Nàng khẽ rung rung lông mi, ngẩng đầu lên, đôi mắt hồ ly đen nhánh nhanh chóng ngân ngấn nước, tựa như chứa đựng cả dải ngân hà tan vỡ, long lanh đẫm lệ, chỉ cần chớp mắt cũng đủ khiến người khác động lòng, vốn dĩ đã khiến người ta thấy thương xót.
"Cảm ơn ngươi nhưng ngươi cho ta áo, ngươi sẽ lạnh mất."
Khi không còn đầy ác ý, giọng nói của nàng trở nên non nớt hơn nhiều, mềm mại, ấm áp, phát ra từ mũi giống như tiếng nũng nịu của một tiểu hồ ly.
Chung Huyền đột nhiên đè chặt lấy ngực mình.
Chết rồi, hắn sắp chết mất!
Tiểu bán yêu đáng yêu quá đáng quá!
Thấy Vu Hi định trả áo lại cho hắn, hắn liền đè chặt tay nàng, ôm lấy nàng rồi bước đi.
Ban đầu hắn còn định để tiểu bán yêu tự chọn nhưng giờ đây dù ông đây có sống dậy từ quan tài, hắn cũng sẽ mang tiểu bán yêu đi!
Hắn sẽ làm cho tiểu bán yêu một cái l*иg vàng!
Hắn sẽ cho tiểu bán yêu mặc những bộ quần áo đẹp nhất!
Hắn sẽ nhảy hiphop, trồng cây chuối trong nhà của tiểu bán yêu! Để tiểu bán yêu thấy hắn là thích ngay!Trong lòng Chung Huyền nghĩ ngợi vui vẻ nhưng trên mặt lại không hề lộ ra chút biểu cảm nào, vẫn mang nụ cười nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng.
Hắn khép mắt lại, định quay đi nhưng Ôn Mạc Nhân đột nhiên chặn trước mặt hắn.
Ôn Majc Nhân không ngờ Vu Hi lại chọn đi theo Chung Huyền.
Nàng có điên không vậy?
Lúc này, Chung Huyền toàn thân dính đầy máu, tà khí tràn ngập, chỉ cần Vu Hi có mắt là biết nên chọn ai chứ không phải Chung Huyền!
Kẻ thiên chi kiêu tử chưa từng bị ai bỏ rơi cảm thấy mình đang bị sỉ nhục ghê gớm.
Hơn nữa, giữa người và yêu rất khó sinh ra con cái, những đứa trẻ bán yêu may mắn được sinh ra cũng thường chết yểu. Nếu mất Vu Hi, hắn phải đi đâu để tìm một bán yêu khác?
Nếu mất đi yêu đan, sau này chắc chắn tu vi của hắn sẽ bị tổn thất lớn.
"Chung Huyền, bán yêu này là do Hư Vân tông của ta phát hiện trước, mọi việc cũng nên tuân theo quy tắc ai đến trước được trước."
Ôn Mạc Nhân là một trong những đệ tử có thiên phú nhất của ngũ đại tiên môn trong những năm gần đây, tu luyện chưa đầy trăm năm đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ, chỉ còn một bước nữa là đến Nguyên Anh.