Nhóc Đáng Thương Là Vạn Người Ghét, Đám Vai Ác Mang Nàng Nổi Điên

Chương 7: Ma tộc sủng muội cuồng ma

Ai ngờ ý nghĩ vừa động, Chung Huyền đã trực tiếp dịch chuyển đến trước mặt bọn họ.

"Xui xẻo."

Chỉ nghe Chung Huyền nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, đôi mắt nhắm nghiền cong lên, chưa kịp nhìn rõ động tác hắn thế nào, tên đệ tử tiên môn suýt nữa bóp nát cánh tay của Vu Hi lập tức hóa thành một bãi thịt nát, máu tươi bắn tung tóe nhuộm đỏ mặt đất.

Cùng lúc đó, hắn giơ tay lên, cái đầu người trong tay chặn lại lưỡi kiếm đâm tới của Ôn Mạc Nhân, xương đầu vỡ vụn dưới lưỡi kiếm, máu bắn tung tóe lên mặt hắn.

Mà hắn như không hề hay biết, khom người xuống, hàng mi dài khẽ run, từ từ mở mắt, lộ ra đôi mắt đen như quỷ dữ khắc đầy chú văn, nhìn Vu Hi cười âm u:

"Nhóc con, có muốn đi theo ta không?"

Hắn đẹp trai nhưng khi cười, những chú văn trong mắt lại tỏa ra hàn quang âm u, máu bắn tung tóe trên mặt đang nhỏ giọt xuống cằm, quỷ khí quanh thân che khuất ánh tuyết, tạo thành một bóng đen lớn, nhìn thế nào cũng thấy rùng rợn.

Lúc nhỏ Vu Hi đã bị Chung Huyền như vậy dọa sợ, cuối cùng chọn rời đi cùng Ôn Mạc Nhân.

Nhưng bây giờ ——

Vu Hi ngẩng đầu, đôi mắt to sáng ngời phản chiếu hình ảnh của Chung Huyền, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì lạnh lẽo, rõ ràng còn rất non nớt nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, gật đầu đáp:

"Được, ta theo ngươi."

Mặc dù Chung Huyền trong lời kể của Cố An có phần hoang đường nhưng khi đích thân đối mặt với Chung Huyền, nàng vẫn cảm thấy kinh hãi, áp lực mạnh mẽ như thể có thể bóp chết nàng chỉ trong nháy mắt.

Không phải nàng không sợ nhưng nàng tin tưởng Cố An - người đã chôn xương cho nàng ở kiếp trước, muốn báo thù giúp nàng. Nàng muốn nghe theo lời khuyên của hắn, thử lựa chọn Ma tộc một lần.

Ai ngờ nàng vừa dứt lời, mấy giọng nói the thé đột nhiên chen vào đầu nàng:

[Tiểu bán yêu lại đồng, ý, với, ta, rồi!!!]

[Cục cưng, ngươi đúng là một cục cưng đáng yêu! Ngươi là nhóc hồ ly xinh đẹp nhất mà ta từng thấy!]

[Mắt tròn xoe, thật đẹp! Sao lại có thể đáng yêu đến thế! Mũi nhỏ quá, ta có thể ăn trong một miếng! Thật muốn cắn một miếng! Thật muốn cắn một miếng! Thật muốn bị cục cưng cưỡi lên lưng giẫm đạp thật mạnh, ha ha ha!]

[Cục cưng còn ngơ ngác nhìn ta! Không chịu nổi rồi không chịu nổi rồi! Mau lại đây để ta hôn một cái, hôn chết bé! Chụt chụt chụt~]

Vu Hi: ???Vu Hi trợn mắt nhìn Chung Huyền, không thể tin nổi vào những gì vừa nghe thấy.

Ma tộc... Ma tộc lại ăn thịt người sao?

Bị hôn đến chết là cái kiểu chết quỷ dị gì vậy?

Cả kiếp trước của Vu Hi cộng lại cũng chưa từng được ai khen ngợi như thế. Nàng vừa kinh ngạc vừa lập tức nghĩ rằng Ma tộc thấy cô quá đáng yêu nên muốn dùng cách kỳ quái để gϊếŧ cô.

Chung Huyền vẫn giữ vẻ kiêu ngạo tàn bạo của một Ma tộc, hoàn toàn không biết rằng những suy nghĩ trong lòng hắn đã bị Vu Hi nghe thấy hết.

Vừa rồi hắn đang xử lý công việc gần đó, ngửi thấy mùi của bán yêu nên mới nghĩ đến việc ghé qua xem, biết đâu có thể mang về một mầm non tu luyện tốt.

Không ngờ vừa đến đã thấy một tiểu bán yêu hồ ly đáng yêu!

Tiểu bán yêu trông chỉ khoảng hai ba tuổi, nhỏ nhắn một mẩu, tóc tuy rối bù nhưng dung mạo của hồ ly vốn đã cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt lấm lem cũng không che được ngũ quan tinh xảo của nàng, đặc biệt là đôi mắt đen láy, long lanh như ngọc.

Đôi tai hồ ly của nàng dựng cao, chiếc đuôi trắng bồng bềnh gần như cao bằng cả người, trông mềm mại mơn mởn khiến người ta chỉ muốn nắm lấy vuốt ve. Nhìn từ xa, nàng giống như một cục bông trắng mềm mại.

Không chỉ xinh đẹp tinh xảo, khi hắn hỏi nàng có muốn đi cùng hắn không, tiểu bán yêu dù còn là hài tử nhưng vẫn cố gắng làm mặt nghiêm túc, giống như một tiểu đại nhân, rất nghiêm túc đáp lời hắn. Ai mà hiểu được, đáng yêu đến chết mất!