Nhưng hắn ta lại không thể nào nhìn thấu được thực lực của Chung Huyền, điều này chứng tỏ tu vi của Chung Huyền cao hơn hắn ta rất nhiều.
"Ta biết thực lực của ta không bằng ngươi nhưng ta là đệ tử trọng điểm được ngũ đại tiên môn bồi dưỡng. Nếu ta xảy ra chuyện gì, cả tiên môn sẽ không buông tha cho ngươi, e rằng tu vi của ngươi cũng chưa đủ để đối phó với tất cả mọi người."
Hắn ta không muốn chết nhưng cũng không muốn mất Vu Hi, nắm chặt thanh kiếm, lấy ra một tấm ngọc bài từ trong ngực, tiếp tục nói: "Đây là chìa khóa của Hàn Sương Bí Cảnh, có nó có thể vào bí cảnh trong bảy ngày. Ngươi đưa bán yêu này cho ta, ngọc bài sẽ thuộc về ngươi."
Tấm ngọc bài này là do sư tôn Mục Tiêu Nhiên tặng, để hắn ta sử dụng khi tu luyện một mình. Tuy quý giá nhưng nếu mất ngọc bài, hắn ta vẫn có thể vào bí cảnh cùng các đệ tử khác trong tông môn. Còn nếu Vu Hi bị Ma tộc mang đi, e rằng sẽ không thể đưa về Hư Vân tông được nữa.
Nghe nói gần đây Ma tộc đang tìm kiếm lối vào Hàn Sương Bí Cảnh, giá trị của tấm ngọc bài này đối với họ chắc chắn vượt xa Vu Hi, một bán yêu.
Thấy Chung Huyền không có phản ứng, hắn ta lại nhìn về phía Vu Hi, hiền hòa nói: "Bán yêu, nếu ngươi đi theo Ma tộc, sau này ngươi sẽ là kẻ thù của cả tiên môn. Ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội."
Không ngờ vừa nghe lời này, Chung Huyền - người vừa rồi còn không có phản ứng gì, dưới chân bỗng bốc lên một luồng ma khí lớn. Những đệ tử phía sau Ôn Mạc Nhân vừa mới có thể thở được lại lập tức ôm lấy cổ, đau đớn rêи ɾỉ.
Có người chỉ hít phải một chút ma khí đã có dấu hiệu chảy máu thất khiếu.
"Tiểu gia hỏa, ngươi muốn đi theo hắn sao?"
Chung Huyền đột nhiên lên tiếng.
Hắn nhắm chặt mắt, không thể nhìn thấy cảm xúc bên trong, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, chỉ có ma khí không ngừng tuôn ra.
Vu Hi vẫn kiên quyết lắc đầu.
"Ta ghét hắn." Nàng khẽ nói.
Cho đến bây giờ Ôn Mạc Nhân vẫn còn thèm muốn yêu đan của nàng.
Vị thần tiên ca ca chôn sâu trong ký ức đã hoàn toàn biến mất, Ôn Mạc Nhân trước mắt chỉ khiến nàng cảm thấy buồn nôn và khó chịu.
Chỉ là quả thật Ôn Mạc Nhân là một thiên tài, lại được năm đại tiên môn bảo hộ, nếu hắn ta nhất quyết muốn giữ nàng lại, e rằng Chung Huyền cũng sẽ không vì nàng mà dễ dàng ra tay.
Dù nghĩ thế nào đi nữa, Chung Huyền cũng có khả năng chọn chìa khóa bí cảnh hơn...
Ai ngờ vừa mới nghĩ đến, trước mắt nàng bỗng nhiên nở rộ một đóa hoa máu chói mắt.
Chỉ thấy Ôn Mạc Nhân bị một đạo ma khí chém đứt ngang lưng, nửa thân trên bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất, máu tươi phun trào nhuộm đỏ một vùng tuyết lớn.
Trong không gian tĩnh lặng, Chung Huyền mở mắt, chữ chú từ trong mắt hắn lan tỏa ra gò má, dày đặc chen chúc nhau, tràn ngập sự quỷ dị khát máu.
Đôi mắt hắn cong lên, nụ cười vui vẻ hưởng thụ hiện ra, giọng nói trầm khàn lại dịu dàng khẽ lọt vào tai Vu Hi:
"Tiểu bán yêu không thích, gϊếŧ đi là được."
Chung Huyền đã ra tay thì sẽ không để lại mạng sống nào.
Những đệ tử khác có mặt tại chỗ thậm chí còn chưa kịp phản ứng trước cái chết của Ôn Mạc Nhân đã lần lượt biến thành bùn thịt dưới sự tàn phá của ma khí. Tu vi của họ quá thấp nên cái chết của họ càng thêm thê thảm và dữ tợn.
Vu Hi nào từng thấy cảnh tượng tàn khốc như vậy, nàng đờ đẫn nhìn chằm chằm, cho đến khi Chung Huyền kéo tấm áo lại đang quấn quanh nàng, nàng mới ngẩng đầu lên một cách ngơ ngác.
"Sợ rồi sao?"
Chung Huyền nhìn vào đôi mắt đầy hoang mang của nàng, chợt nhận ra điều gì đó, khẽ lên tiếng.
Khi mắt Chung Huyền mở ra, những chữ chú bên trong sẽ hiện lên như những quỷ quái xoắn vặn điên cuồng, nhìn lâu dường như có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ác quỷ. Thêm vào đó là những chữ chú dày đặc trên khuôn mặt hắn cùng vết máu đã khô, trông càng thêm kinh dị.