Bậc Thầy Huyền Học Cứu Vớt Phản Diện Hoắc Thiếu Bệnh Kiều

Chương 16

Bố mẹ Du Tử Chu đã ly hôn vào năm cậu ta tám tuổi, cậu ta được tòa án phán là đi theo ông Du. Năm ấy hôn nhân của ông Du gặp phải biến cố, sự nghiệp cũng chịu ảnh hưởng nặng nề khiến ông ta suy sụp không chịu nổi.

Một ngày nọ, trong lúc chạy đến gặp khách hàng, ông Du đi qua một con đường nhỏ hẻo lánh và đã đâm chết một nhân viên bảo vệ môi trường.

Khi ông Du bước từ trên xe xuống, nhân viên bảo vệ môi trường kia vẫn còn sống, người nọ đưa tay kéo ống quần ông Du trong tình trạng vết thương chồng chất vết thương.

Nhân viên bảo vệ môi trường đã cầu xin ông Du đưa mình tới bệnh viện vì bản thân người nọ không thể chết được, người nọ còn một cô con gái phải nuôi.

Lúc ấy đầu óc ông Du hỗn loạn vô cùng, việc đầu tiên ông ta nghĩ tới không phải đưa người vào bệnh viện mà là tiêu hủy thi thể, xóa bỏ dấu vết.

Ông Du không màng tới lời van nài của nhân viên bảo vệ môi trường, bất chợt giơ chân đá văng đối phương đi rồi leo lên xe lại, nổ máy, dùng sức cán qua người nhân viên xấu số kia.

Vì để chắc chắn là nhân viên bảo vệ môi trường đã thật sự trút hơi thở cuối cùng, ông ta đã cán qua cơ thể người nọ rất nhiều lần. Cuối cùng, các cơ quan nội tạng, óc và tròng mắt của người nó đều bị nghiền nát.

Sau khi bỏ trốn khỏi hiện trường, ông ta đi rửa xe thật sạch sẽ. Vì trên con đường hẻo lánh kia không có camera giám sát nên ông Du đã tránh được sự trừng phạt của pháp luật.

Sau này ông Du bắt đầu thành công trong sự nghiệp, vì để giúp lòng mình được an yên, ông ta bắt đầu làm từ thiện. Ông ta vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không ai biết được chuyện đó nhưng thật không ngờ là cô con gái duy nhất của nhân viên bảo vệ môi trường kia đã biết rõ sự thật từ lâu.

Nhân viên bảo vệ môi trường đã báo mộng cho con gái mình. Sau khi học xong, tâm nguyện lớn nhất của cô con gái là báo thù rửa hận cho bố. Cô con gái không chỉ muốn ông Du nợ máu trả bằng máu mà còn muốn chiếm đoạt toàn bộ tài sản của nhà họ Du.

Kế hoạch của cô con gái rất thành công, khi ông Du qua đời vì một cơn đau tim, cô con gái ấy bỏ trốn với một khoản tiền khổng lồ.

Mặc dù sau đó cảnh sát điều tra ra được thì người phụ nữ ấy đã mai danh ẩn tích bên nước ngoài từ lâu.

Du Tử Chu không tin những lời Giang Nguyễn vừa nói, cậu ta thất tha thất thểu đứng dậy, chạy về phía cây cầu vượt.

Dù bố cậu ta có chết thật cũng không thể có chuyện mẹ kế ôm tiền bỏ trốn được.

Trong ấn tượng của Du Tử Chu, ngoài bố ra thì mẹ kế là người đối xử tốt với cậu ta nhất.

Sau khi Du Tử Chu rời đi, Lâu Tâm Nguyệt khinh thường nhìn Giang Nguyễn: “Cô có thể xem được bố Du Tử Chu chết, vậy cô cũng xem cho tôi luôn đi? Để tôi coi cô có thể xem ai chết nữa!”

Giang Nguyễn rút điện thoại di động ra, yêu cầu Lâu Tâm Nguyệt quét mã chuyển tiền.

Sau khi quét mã xong, sự khinh thường nhạo báng trong mắt Lâu Tâm Nguyệt lại càng rõ ràng hơn.

“Nhìn cái điệu bộ nghèo kiết xác của cô kìa, nếu cô không xem được rõ lý do thì đừng trách tôi đạp đổ sạp của cô!”

Tuy điều kiện gia đình Lâu Tâm Nguyệt không bằng nhà họ Giang nhưng bố mẹ luôn coi cô ta như hòn ngọc quý, rất yêu thương cưng chiều cô ta.

Lâu Tâm Nguyệt chôn giấu một bí mật sâu tận đáy lòng, ngay cả bố mẹ cũng không biết, cô ta không tin Giang Nguyễn có thể nhìn ra được.

Giang Nguyễn nhìn thẳng khuôn mặt Lâu Tâm Nguyệt.

Thật ra một người nhớ nhung, suy nghĩ cái gì trong lòng là sẽ thể hiện hết ra bên ngoài. Ví dụ như: Người có tâm niệm xấu xa thì ngũ quan trông sẽ hung tợn, xấu xa. Còn người mang tâm niệm đơn thuần trong sáng thì chắc chắn bên ngoài cũng dịu dàng, tử tế.

Cái này gọi là tâm sinh tướng.

Thêm một điều nữa, Giang Nguyễn cũng có thể cảm nhận được từ trường trên người một người nào đó sạch sẽ hay vẩn đυ.c. Từ trường của Lâu Tâm Nguyệt thuộc vế vẩn đυ.c.

“Cô sở hữu đôi mắt tam bạch điển hình, dáng mũi giống miệng diều hâu, hầu hết loại người này đều có tâm địa độc ác, chỉ biết lợi ích của mình, ích kỷ, mưu mô tính toán, ngay cả người thân nhất của mình cũng không buông tha.”

Nghe Giang Nguyễn nói như vậy, trái tim Lâu Tâm Nguyệt bỗng nhảy dựng lên. Chẳng lẽ Giang Nguyễn đã nhìn ra cái gì rồi? Không, tuyệt đối không thể!

Giang Nguyễn chỉ là một kẻ ngu ngốc không có đầu óc, việc nhìn ra được cái chết của bố Du Tử Chu trước đó cũng chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết mà thôi. Giang Nguyễn tuyệt đối không thể nhìn ra bí mật trong lòng cô ta.

Nghĩ vậy, Lâu Tâm Nguyệt lại bắt đầu tự đắc.

“Giang Nguyễn, tôi thấy người có tâm địa độc ác chỉ biết đến lợi ích là cô mới đúng!”

Đối mặt với lời tấn công ác ý của Lâu Tâm Nguyệt, cảm xúc Giang Nguyễn không hề dao động. Cô đã nhận tiền từ Lâu Tâm Nguyệt, nhìn tướng mạo của Lâu Tâm Nguyệt rồi ăn ngay nói thật thôi, không có ý định trả thù.

Mà Lâu Tâm Nguyệt mắng ngược lại cô là vì những lời đó.

“Bố mẹ cô vẫn luôn muốn đủ nếp đủ tẻ nhưng cơ thể mẹ cô ốm yếu, sau khi sinh cô thì không còn khả năng sinh con trai nữa.”

“Mãi đến khi cô lên cấp hai, sau khi chuyển tới ở nội trú tại trường học, mẹ cô đã bất ngờ mang thai đứa thứ hai. Nhưng vì cô quá ích kỷ và cái tính chỉ muốn làm con một ấy nên bố mẹ cô không dám nói chuyện mẹ cô mang thai cho cô nghe. Đợi đến khi đứa bé được năm sáu tháng, bụng mẹ cô to dần lên, họ không giấu nổi nữa thì cô mới biết.”

“Lúc ấy cô dọa chết dọa sống, lấy cái chết ra để buộc mẹ cô phải phá bỏ cái thai thứ hai. Bố mẹ cô nói hết lời ngon ý ngọt khuyên bảo, đảm bảo đủ kiểu là sẽ không có chuyện họ bỏ rơi cô vì đứa con thứ hai, sau này tài sản của hai người họ cũng sẽ chia cho cô và em trai cô mỗi người một nửa, sẽ không trọng nam khinh nữ. Tuy nhiên cô vẫn khăng khăng không muốn, sau đó mẹ cô bị cô hành hạ đến khổ sở, kết quả là em trai cô sinh non khi mới được bảy tháng.”

“Khi đó cô chỉ muốn bóp chết em trai mình nhưng tiếc là cô không tìm được cơ hội thích hợp. Sau này cô nghĩ ra một kế hoạch vô cùng độc ác, vì để bố mẹ không nghi ngờ, cô không hề tỏ ra ghen tị với em trai, ngược lại còn đối xử rất tốt với cậu ta, thể hiện tình chị em sâu đậm.”

“Bố mẹ cô cho rằng cô đã thay đổi nên rất mừng nhưng ai mà ngờ được rằng con gái bọn họ lại là một con sói đội lốt cừu.”

Trái tim Lâu Tâm Nguyệt đập càng lúc càng nhanh, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh, hình ảnh ba năm trước hiện hữu trong đầu cô ta.

Lâu Tâm Nguyệt đã nghĩ kế hoạch đó rất lâu.

Ngày ấy, bố mẹ Lâu Tâm Nguyệt dẫn cô ta và em trai ra ngoài cắm trại, tới lúc chạng vạng, bố tới bờ sông câu cá còn mẹ chăm sóc em trai, cô ta thì ngồi đọc sách bên ngoài lều trại.

Khi sắc trời dần tối, một người đàn ông trang bị đầy đủ vũ khí đi tới. Người đàn ông rút con dao găm ra, bắt cóc cô ta. Khi mẹ nghe thấy tiếng khóc la của cô ta, bà ấy đã vội chạy ra khỏi lều trại.

Sau khi biết tin, bố cũng vội chạy tới cứu cô ta. Người đàn ông nọ bắt cô ta đi một đoạn để kéo dài khoảng cách, sau khi thấy bố mẹ cô ta đuổi theo, người nọ đã buông cô ta ra.

Thế là cô ta được cứu.

Nhưng khi bố mẹ cô ta quay lại lều trại, em trai đã biến mất.

Bố mẹ báo cảnh sát nhưng camera giám sát tại nơi cắm trại đã bị phá hỏng, kẻ bắt em trai cô ta đi rất giảo hoạt, không để lại bất kỳ manh mối và sơ hở nào. Ba năm trôi qua, gia đình họ vẫn không có tin tức gì về em trai cô ta.

Mặc dù bố mẹ Lâu Tâm Nguyệt vẫn đang cố gắng tìm kiếm đứa con trai út của họ nhưng trong ba năm ấy, tình yêu thương hai người dành cho Lâu Tâm Nguyệt càng lúc càng lớn. Họ sợ chuyện cô ta bị bắt cóc lần trước cộng thêm việc em trai mất tích trở thành bóng ma tâm lý với cô ta.

Mỗi khi thấy bố mẹ trước mặt thì cố gắng che chở mình nhưng sau lưng lại thầm lau nước mắt vì cậu em trai mất tích, Lâu Tâm Nguyệt lại có cảm giác vui sướиɠ vì đã trả thù thành công.

Ai bảo năm đó họ không nói cô ta biết chuyện mẹ mang thai đứa thứ hai?

Tình yêu thương và tài sản của bố mẹ chỉ được thuộc về một mình cô ta thôi!

Tuy Lâu Tâm Nguyệt không lớn tuổi nhưng cô ta vốn đã tàn nhẫn độc ác từ nhỏ. Nếu ai dám cản đường cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không để người đó sống yên.

Thấy Giang Nguyễn định nói chuyện của em trai mình, Lâu Tâm Nguyệt đứng dậy, đá mạnh vào sạp hàng Giang Nguyễn.

“Giang Nguyễn, cô làm cái gì không được lại đi giả danh thần linh rồi hãm hại lừa gạt người khác, cô ngồi đây nói linh tinh vớ vẩn, bôi nhọ thanh danh của tôi, xem tôi có đá tung sạp hàng cô không!”

Lâu Tâm Nguyệt đang định đá tấm biển hiệu của Giang Nguyễn thì cô bỗng nhấc tay, lẩm nhẩm câu thần chú gì đó. Cô ta chợt cảm thấy dưới chân mình trượt qua cái gì đó, bất thình lình ngã sóng soài.

“Ôi…” Cô ta đau đớn kêu rên, cùng lúc đó, điện thoại đang bật chế độ im lặng vừa khéo có người gọi điện thoại tới, cô ta té ngã nên đã vô tình ấn nút nghe.

Người gọi điện tới chính là bà Lâu, bà ấy đang định mở miệng nói chuyện lại bất ngờ nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng dễ nghe vang lên: “Lâu Tâm Nguyệt, chuyện em trai cô mất tích do bị người ta bắt đi và cả chuyện cô bị bắt cóc đều là do cô sắp đặt!”

Nghe được lời cô gái vừa nói, bà Lâu ở đầu dây bên kia như bị sét đánh giữa trời quang.