Ăn sáng xong, Giang Nguyễn đeo túi lên lưng, đi đến cầu vượt để bày sạp.
Trên cầu vượt có người bán hoa, bán đồ ăn vặt, còn có hai người bày sạp xem bói, đoán mệnh.
Giang Nguyễn không định tranh giành khách với ai, cô chọn một góc nhỏ, dựng biển lên.
Trên biển ghi: Xem tướng, đoán mệnh, giải mộng, phong thủy. Mỗi ngày ba quẻ, mỗi quẻ một nghìn.
Sạp vừa bày xong, đã có một nhóm người đi về phía cô.
Đi ở giữa là Giang Uyển Đình, cô chủ thật sự của nhà họ Giang.
Nhà họ Giang ở Diệp Thành thuộc hàng danh gia vọng tộc. Từ khi Giang Uyển Đình được nhận về gia đình, không ít người trước đây từng lấy lòng Giang Nguyễn đã quay sang tâng bốc Giang Uyển Đình.
Với nhà họ Giang, Giang Nguyễn không hề có chút tình cảm nào.
Năm xưa, ông bà Giang tìm người xem mệnh, được biết rằng nếu để Giang Uyển Đình ở lại nhà họ Giang, cô ta sẽ mắc bệnh liên miên.
Để bảo toàn mạng sống cho Giang Uyển Đình, họ cần tìm một người thay thế chịu nạn thay cô ta.
Vì thế, ông Giang, bà Giang cố tình dàn xếp để bảo mẫu tráo đổi Giang Nguyễn với Giang Uyển Đình.
Từ đầu đến cuối, họ chưa bao giờ thực sự yêu thương Giang Nguyễn. Họ cố tình nuông chiều cô ấy, để cô ấy sống dựa dẫm, yếu kém, trở thành một kẻ vô dụng.
Có thể nói, cái chết sớm của nguyên chủ chính là kế hoạch của ông bà Giang.
Chỉ là họ không ngờ rằng, Giang Nguyễn lại trọng sinh vào cơ thể của nguyên chủ.
"Chà, đây chẳng phải Giang Nguyễn ư? Bị nhà họ Giang đuổi ra ngoài rồi, giờ lại làm trò lừa đảo trên cầu vượt thế này hả?"
"Giang Nguyễn, theo tôi thấy, hay là cô đi làm ăn mày đi! Làm thần côn xem mệnh nhầm lẫn là dễ bị đánh vỡ mặt lắm đấy!"
"Còn dám lấy một nghìn một quẻ, bên kia người ta chỉ lấy một trăm, cô muốn đi cướp chắc?"
"Tôi thấy cô ra ngoài bán thân còn hơn, nói không chừng sẽ kiếm tiền nhanh hơn!"
"Ha ha ha, nhìn đi, quần áo cô ta mặc toàn là đồ rẻ tiền!"
Những lời chế giễu, khinh miệt này đến từ Lâu Tâm Nguyệt và Du Tử Chu, hai người đi theo sau Giang Uyển Đình.
Lâu Tâm Nguyệt từng là bạn thân của nguyên chủ, nhưng sau khi thân phận giả mạo của nguyên chủ bị vạch trần, cô ta lập tức quay sang nịnh bợ Giang Uyển Đình.
Du Tử Chu là một người bạn khác giới thân thiết của nguyên chủ, nhưng cũng giống Lâu Tâm Nguyệt, cậu ta đã phản bội nguyên chủ.
"Tâm Nguyệt, Tử Chu, đừng nói Giang Nguyễn như vậy. Dù sao cô ta cũng chiếm đoạt thân phận của tôi suốt mười tám năm, nhưng đó không phải lỗi của cô ta, mà là do bảo mẫu của cô ta tráo đổi. Giờ cô ta sa cơ lỡ vận thế này, tôi cũng thấy tội nghiệp."
Giang Uyển Đình không đẹp bằng Giang Nguyễn. Giang Nguyễn xinh đẹp tinh khôi, da trắng như tuyết, mỗi khi cười nơi khóe miệng lại lộ ra hai má lúm đồng tiền, ngọt ngào động lòng người, rực rỡ như ánh dương.
Giang Uyển Đình chỉ có thể coi là ưa nhìn. Sau kỳ thi đại học, cô ta đi phẫu thuật thẩm mỹ, giờ nhìn tinh tế hơn trước, nhưng nếu so với vẻ đẹp tự nhiên của Giang Nguyễn thì vẫn kém xa.
Trong lòng, Giang Uyển Đình ghen tị với Giang Nguyễn đến phát điên. Rõ ràng bố mẹ đã nói rằng Giang Nguyễn sẽ chết khi tròn mười tám tuổi.
Tuy nhiên, hiện giờ cô vẫn sống tốt như vậy!
Giang Uyển Đình lấy từ túi ra một tấm thẻ ngân hàng: "Nguyễn Nguyễn, trong này có năm trăm nghìn. Đây là tiền tiêu vặt tháng này bố mẹ cho tôi. Nếu cô muốn, quỳ xuống dập đầu ba cái, tôi sẽ đưa cô."
Giang Nguyễn ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, khóe môi nhếch nhẹ: "Tôi sợ cô nhận không nổi, sẽ đột tử mà chết."
Du Tử Chu thấy Giang Nguyễn nguyền rủa Giang Uyển Đình, lòng cậu ta đầy căm phẫn, bước lên chỉ trích: "Giang Nguyễn, cô đừng được đằng chân lân đằng đầu! Sắp vào đại học rồi, cô có tiền đóng học phí không? Nhìn Uyển Đình đi, cô ấy đậu vào khoa Âm nhạc của Đại học Diệp Thành. Cô cũng đăng ký khoa âm nhạc, Uyển Đình đánh đàn tranh rất giỏi, cô biết đánh không? Cô không chỉ là một kẻ vô dụng, bây giờ còn lên cầu vượt lừa đảo. Tôi thấy chẳng mấy chốc cô sẽ bị người ta đánh gãy chân!"
Giang Nguyễn khẽ nhướng mắt, lười biếng liếc nhìn Du Tử Chu.
Đầu nhọn, Địa Các rộng, Nhật Nguyệt giác lệch lạc. Khắc bố khắc mẹ, đầu nhọn thì bố chết sớm.
Du Tử Chu có tướng điển hình của người mắt hõm sâu, tức là khu vực Điền Trạch trên thượng nhãn đường bị lõm vào. Những người như vậy thường bạc tình bạc nghĩa, giả dối và ích kỷ, rất dễ trở mặt không nhận người.
Du Tử Chu thấy Giang Nguyễn nhìn chằm chằm vào mình, bỗng dưng rùng mình một cái.
Thật kỳ quái.
Có một khoảnh khắc, ánh mắt của cô khiến cậu ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Du Tử Chu lấy từ ví ra một tờ tiền mặt một nghìn tệ, ném xuống trước mặt Giang Nguyễn: "Biết xem tướng đoán mệnh à? Thế thì xem cho tôi đi! Nếu cô nói không đúng, đừng trách tôi không nể tình, đuổi cô ra khỏi Diệp Thành!"
Giang Uyển Đình kéo tay áo Du Tử Chu: "Tử Chu, cậu đừng làm khó Nguyễn Nguyễn nữa. Cô ta làm gì biết xem tướng đoán mệnh chứ. Chẳng qua cô ta không còn đường nào để đi nên mới giả làm thần côn thôi."
Giang Nguyễn nhặt tờ tiền mà Du Tử Chu ném tới, chậm rãi lên tiếng: "Mũi của cậu có khí xám đen, thêm nữa, mặt to nhưng mũi nhỏ, chắc chắn là bố đã mất. Nếu cậu về nhà ngay bây giờ, có lẽ còn kịp nhìn mặt bố mình lần cuối."
Nghe vậy, Du Tử Chu lập tức nổi giận: "Giang Nguyễn, cô điên rồi à? Dám nguyền rủa bố tôi sao?"
Bố của Du Tử Chu mới hơn bốn mươi, đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người.
Ông Du cao lớn, khỏe mạnh, quanh năm suốt tháng hiếm khi bị cảm, làm gì có chuyện đột ngột qua đời được?
Giang Nguyễn nhìn Du Tử Chu với trán nổi gân xanh, nắm tay siết chặt, như muốn lao đến đấm cô một cú. Cô mỉm cười nhàn nhạt: "Mẹ kế của cậu đã mang tiền bỏ trốn rồi. Cậu không chỉ mất bố mà còn mất cả cuộc sống cậu chủ giàu có hiện tại. Cậu lo học phí đại học của tôi, chi bằng tự lo cho mình trước đi!"
Du Tử Chu tức đến mức mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập.
Giang Uyển Đình và Lâu Tâm Nguyệt cũng lộ vẻ không vui nhìn Giang Nguyễn.
"Nguyễn Nguyễn, mau xin lỗi Tử Chu đi. Nếu không, cậu ấy tố cô tội phỉ báng, cô thật sự sẽ phải ngồi tù đấy!" Giang Uyển Đình giả vờ nhắc nhở, đầy vẻ quan tâm.
Lâu Tâm Nguyệt chỉ tay vào mặt Giang Nguyễn, nói lớn: "Cô bị đuổi khỏi nhà họ Giang rồi, tôi tưởng cô sẽ biết điều mà sống kín đáo hơn. Không ngờ lại càng quá đáng! Loại người như cô tồn tại trên đời chỉ gây hại cho xã hội!"
Du Tử Chu giơ nắm đấm lên, định lao vào đánh Giang Nguyễn.
Giang Nguyễn không né không tránh. Đúng lúc nắm đấm của Du Tử Chu sắp chạm đến mặt cô, cô lạnh lùng nói: "Không kịp nữa rồi. Bố cậu đã chết."
Du Tử Chu tức đến nỗi l*иg ngực phập phồng, chuẩn bị tiếp tục ra tay. Đúng lúc này, điện thoại của cậu ta reo lên.
Du Tử Chu nghiến răng, mắt đỏ hoe nhìn Giang Nguyễn: "Đợi tôi nghe xong điện thoại rồi sẽ xử lý cô!"
Cuộc gọi tới là từ người giúp việc của nhà họ Du.
"Cậu chủ… cậu mau về nhà đi! Ông chủ lên cơn đau tim… đã qua đời rồi!"
"Cái gì?"
Đầu óc Du Tử Chu như có tiếng ù vang, lập tức trống rỗng.
Chân tay lạnh toát, toàn thân run rẩy không ngừng.
"Sao có thể được? Tôi chưa từng nghe nói bố tôi bị bệnh tim..."
"Tôi cũng không rõ, bác sĩ vừa đến, chẩn đoán ban đầu là nhồi máu cơ tim."
Phịch một tiếng, Du Tử Chu khuỵu xuống đất, quỳ trên đầu gối.
Giang Uyển Đình và Lâu Tâm Nguyệt chứng kiến cảnh này, không khỏi cảm thấy bất an.
Chẳng lẽ… Giang Nguyễn nói đúng, bố của Du Tử Chu thực sự qua đời?
Du Tử Chu mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại. Cậu ta trừng mắt đỏ ngầu nhìn Giang Nguyễn: "Giang Nguyễn, cô đúng là đồ sao chổi! Bố tôi chết chắc chắn là vì bị cô nguyền rủa!"
Giang Nguyễn khẽ cười lạnh: "Nếu tôi muốn nguyền rủa, tôi đã trực tiếp nguyền cậu rồi. Việc gì cũng có nhân quả. Bố cậu chết là vì tự ông ta gây ra nghiệp báo!"
Du Tử Chu thở dốc: "Bố tôi là doanh nhân nổi tiếng ở Diệp Thành, làm từ thiện không biết bao nhiêu. Dù có nhân quả đi nữa, ông ấy chỉ có thể nhận phúc báo!"
Giang Nguyễn lạnh lùng ngắt lời: "Mười năm trước, bố cậu đã tông chết một người. Người đó chính là bố ruột của mẹ kế cậu!"