Thím Chu thẹn quá hóa giận.
Ánh mắt bà ta sắc bén, như muốn đem Giang Nguyễn băm vằm thành trăm mảnh: "Con ranh thối, có tin tao xé nát cái miệng hôi của mày không?"
Thím Nhan vội đứng chắn trước Giang Nguyễn: "Nguyễn Nguyễn là người giỏi xem mệnh, không bao giờ nói bậy. Nếu chị dám động vào một sợi tóc của con bé, tôi sẽ liều mạng với chị!"
Giang Nguyễn kéo thím Nhan ra sau, nhìn vẻ mặt phẫn nộ đến điên dại của thím Chu, cô khẽ nhếch môi cười nhạt: "Chuyện cháu ngoại bà bị nhiễm bệnh là thế nào, chẳng lẽ bà không tự rõ? Không phải do bà mỗi lần đút cơm đều nhai trước trong miệng rồi mới đút cho nó ăn à?"
"Cháu bà đã ba tuổi rồi mà bà vẫn làm vậy để đút cơm. Đó không phải yêu thương, mà là hại nó. Chính bà vì sống buông thả, mắc bệnh giang mai, rồi trong một lần đút cơm, nướu răng bà chảy máu, vì thế đã truyền bệnh sang nó!"
Thím Chu tức đến mức toàn thân run rẩy, mặt tái xanh. Bà ta còn chưa kịp lên tiếng phản bác thì Giang Nguyễn đã tiếp lời: "Bản thân bà cũng đã xuất hiện triệu chứng rồi, đúng không? Da nổi ban đỏ, xuất hiện mảng sần, vùиɠ ҡíи bị lở loét. Bà đã hơn năm mươi tuổi rồi, không biết đi bệnh viện kiểm tra hả?"
Cánh tay thím Chu đang giơ cao định tát vào mặt Giang Nguyễn bỗng dừng lại, rồi bất giác hạ xuống.
Những triệu chứng mà Giang Nguyễn vừa nói đều trùng khớp với tình trạng của bà ta.
Trước giờ bà ta cứ nghĩ mình bị dị ứng thức ăn.
Không, không thể nào!
Bà ta không tin mình đã mắc bệnh giang mai!
Chuyện đáng xấu hổ như vậy, bà ta tuyệt đối không thừa nhận!
"Con ranh thối, mày dám bôi nhọ danh tiếng của tao..."
Khuôn mặt thanh tú nhưng lạnh lùng của Giang Nguyễn thoáng hiện vẻ sắc lạnh: "Thím à, tôi khuyên bà nên giữ miệng một chút. Cháu bà dạo gần đây cũng bắt đầu xuất hiện triệu chứng rồi, lòng bàn tay và lòng bàn chân nổi ban đỏ, nửa đêm khóc ré lên, không chịu ăn uống. Nếu bà không đưa nó đi bệnh viện sớm, bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất, sau này sẽ không chữa khỏi được nữa!"
Thím Chu nghe đến tình trạng gần đây của cháu ngoại, sắc mặt bà ta trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra sau lưng.
Nhưng trước mặt thím Nhan, bà ta tuyệt đối không thừa nhận mình đã truyền bệnh cho cháu.
"Mẹ, những lời cô ta nói là thật à?"
Thím Chu giật mình quay đầu lại, nhìn thấy con gái và con rể đã đứng ở cửa từ lúc nào, tim bà ta như rơi thẳng xuống vực.
"Không, không phải, đừng nghe nó nói bậy…"
Dạo này con gái thím Chu bận rộn chuyện chuyển nhà, giao toàn quyền chăm sóc con trai cho bà ta.
Cô ta không tin mẹ mình mắc giang mai, nhưng những gì cô gái trẻ này nói đều rất hợp lý, không giống như đang bịa chuyện.
Con gái thím Chu vội vàng chạy vào phòng, bế con trai lên kiểm tra tay chân.
Kết quả, cô ta thật sự nhìn thấy những vết ban đỏ.
Thân thể cô ta lảo đảo, suýt ngã.
"Mẹ, bây giờ mẹ đi bệnh viện kiểm tra với con!"
Mặt thím Chu không còn chút máu, tái nhợt đến đáng sợ.
…
Sau khi nhà thím Chu rời đi, thím Nhan vẫn còn run rẩy, tay đập lên ngực để trấn tĩnh: "Dạo trước, thím thấy bà ta thường đưa các ông già khác nhau về nhà, đã lo bà ta sẽ nhiễm bệnh lậu. Không ngờ bà ta thật sự mắc bệnh. Không được, thím phải đi xịt cồn khử trùng ngay."
Khử trùng xong, thím Nhan mang một đĩa bánh bao mới hấp ra đưa cho Giang Nguyễn: "Nguyễn Nguyễn, cháu mang đĩa bánh này qua cho Tiểu Hoắc nhà bên. Nó là đứa trẻ đáng thương. Bố dượng nó nghiện cờ bạc, lại hay uống rượu, thường xuyên đánh đập nó. Sau này nó dọn ra ngoài, bố dượng không chu cấp tiền học phí cũng như sinh hoạt phí, may mà Tiểu Hoắc tự mình nỗ lực!"
Giang Nguyễn gật đầu: "Dạ được ạ."
Cô cầm đĩa bánh, đi tới nhà bên cạnh, gõ cửa.
Gõ một hồi lâu, cửa mới được mở ra.
Hoắc Thời Vực mặc một chiếc áo phông dài màu đen, để lộ xương quai xanh trắng nõn tinh tế. Cơ thể cao gầy của anh đứng trước cô, tạo nên một bóng râm lớn.
Tóc mái trên trán hơi lộn xộn, đôi mắt phượng dài, tối đen, mang theo vẻ âm u và lạnh nhạt. Khuôn mặt như được điêu khắc, đẹp đến mê hồn nhưng hiện lên hai mảng đỏ không tự nhiên.
"Cậu bị sốt à?" Cô đưa tay không cầm đĩa bánh lên định chạm vào trán anh để kiểm tra.
Thân hình mảnh khảnh của thiếu niên lùi lại một bước, né tránh sự đυ.ng chạm của cô. Đôi mắt đen sắc bén quét về phía cô, giọng nói lạnh lùng: "Giang Nguyễn, ai cho cậu cái gan dám chạm vào tôi?"
Khóe miệng Giang Nguyễn giật giật: "Tôi chỉ muốn sờ trán xem cậu sốt đến mức nào, cậu phản ứng như thể tôi định cởi thắt lưng của cậu vậy."
Hoắc Thời Vực: "…"
Giang Nguyễn đi vào phòng ăn, đặt đĩa bánh bao lên bàn.
Cô liếc nhìn thiếu niên với khuôn mặt lạnh lùng, không nói thêm gì mà nhanh chóng rời đi.
Hoắc Thời Vực ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, hàng lông mày kiếm nhíu chặt. Cả người anh nóng rực, như thể ngọn lửa đang thiêu đốt đến tận ngũ tạng lục phủ.
Từ nhỏ cơ thể anh đã bất thường, cứ ba tháng lại bị sốt cao một lần.
Mỗi lần sốt, anh đều đau đớn khủng khϊếp.
Không ai quan tâm đến anh, tất nhiên, anh cũng không cần ai quan tâm.
Vài phút sau, cô gái vừa rời đi lại quay trở lại.
Lần này trong tay cô cầm thêm một hộp thuốc và một cốc nước.
Giang Nguyễn bước đến bên sofa, nhìn thiếu niên với hàng lông mi dài đang buông xuống, đường nét khuôn mặt lạnh lẽo mà tinh tế. Cô đưa thuốc và nước cho anh: "Cầm lấy."
Hoắc Thời Vực nhìn cốc nước Giang Nguyễn đưa tới, một dòng ký ức không tự chủ lướt qua não anh: lần trước, cô từng lén bỏ thuốc xổ vào cốc nước của anh.
Anh rất nhạy cảm với thuốc, chỉ cần ngửi mùi là biết có gì bất thường.
Trước đây cô luôn tìm mọi cách đối đầu với anh, hễ có cơ hội là chọc tức anh.
Nhưng lần này…
Anh có thể chắc chắn rằng trong nước không có bất kỳ thứ gì bất thường.
Hoắc Thời Vực nhận lấy cốc nước. Khi Giang Nguyễn tưởng anh sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, thì đột nhiên, anh ném thẳng cốc nước xuống đất, khiến nó vỡ vụn dưới chân cô.
Giang Nguyễn giật mình sợ hãi.
Tên nhóc này đúng là một kẻ không hành xử theo lẽ thường.
Hoắc Thời Vực ngẩng đầu, đôi mắt phượng dài, sâu thẳm nhưng đầy tia máu đỏ, ánh lên sự u ám và giận dữ.
Ánh mắt lạnh lùng của anh khiến người khác không rét mà run.
"Giang Nguyễn, đừng giả vờ quan tâm tôi. Nếu muốn làm kẻ bám đuôi, thì cút về với Tiêu Cảnh Dật, đừng ở đây làm chướng mắt tôi!"
Mỗi lần sốt cao, bản năng bạo lực trong anh lại bùng lên, không thể kiềm chế.
Khí thế hung dữ toát ra từ anh giống như một con mãnh thú há miệng đầy máu, nguy hiểm và lạnh lẽo.
Giang Nguyễn mím môi, đặt thuốc xuống bàn, sau đó đi vào bếp, rót một cốc nước mới mang ra.
Cô ngồi xổm xuống bên cạnh thiếu niên, lấy từ túi áo ra một vật gì đó. Nhân lúc anh không để ý, cô nhanh chóng nắm lấy bàn tay thon dài, trắng mịn của anh, đặt vật đó vào lòng bàn tay.
"Ngoan, đừng giận nữa."
Giọng cô mềm mại, như một làn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến lòng thiếu niên rung động.
Hoắc Thời Vực mím môi, định nói gì đó, nhưng lại thấy cô gái khẽ mỉm cười dịu dàng: "Tôi về phòng ăn sáng đây. Nhớ uống thuốc nhé!"
Cậu trai trẻ nhìn theo bóng dáng cô gái rời đi, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Đầu cô bị va đập đến ngu ngốc rồi sao?
Thái độ của anh đã tệ như thế, vậy mà cô còn khuyên anh đừng giận?
Hoắc Thời Vực nhìn xuống lòng bàn tay mình.
Là một viên kẹo sữa.
Theo bản năng, chàng thiếu niên định ném viên kẹo vào thùng rác.
Nhưng cuối cùng, anh lại không nỡ, đôi ngón tay thon dài từ tốn bóc lớp vỏ kẹo, rồi bỏ viên kẹo vào miệng.
Chậc, chết tiệt, ngọt quá.