Một chiếc xe Bentley màu đen bất ngờ mất lái, đâm vào hàng rào bảo vệ ven đường.
Lốp xe ma sát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai và sắc bén.
Phó Minh Tu nhìn thấy chiếc xe đó, cậu ta khẽ nhíu mày.
"Là xe của anh Tri Diễn." Phó Minh Tu nhanh chóng chạy về phía chiếc Bentley.
Giang Nguyễn và Hoắc Thời Vực cũng chạy theo.
Phó Minh Tu kéo người đàn ông bị thương trong xe ra ngoài.
Người đàn ông bị thương nhẹ trên trán, không nghiêm trọng lắm.
Giang Nguyễn liếc qua khuôn mặt của người đó, đôi mắt nai khẽ nheo lại.
Người này có sống mũi thẳng, mũi cao như treo lơ lửng, hai gò má tương hỗ, là tướng mạo của người tài vận hanh thông, xuất chúng hơn người.
Nhưng nhìn vào ấn đường của anh ta, lại hiện lên một luồng tử khí dày đặc.
"Minh Tu, anh không sao, cậu đừng lại gần anh." Người đàn ông đẩy Phó Minh Tu đang đỡ anh ta ra.
Phó Minh Tu nhíu chặt mày: "Anh Tri Diễn, có phải lần trước anh nghe được những lời mẹ em nói rồi không? Đừng để bụng nhé."
Cố Tri Diễn là hàng xóm của Phó Minh Tu, lớn hơn cậu ta sáu tuổi.
Từ nhỏ, Cố Tri Diễn đã có thành tích xuất sắc, 15 tuổi thi đỗ Đại học Kinh Đô.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta tiếp quản công ty gia đình.
Cuộc đời anh ta vốn thuận buồm xuôi gió, nhưng một năm trở lại đây, không biết vì sao cha mẹ anh ta đột ngột qua đời, gia đình vị hôn thê phá sản, những người thân thiết với anh ta đều gặp xui xẻo.
Ngay cả những công ty hợp tác với anh ta cũng lần lượt xảy ra vấn đề lớn nhỏ.
Từng là con cưng của trời được người đời ca tụng, giờ đây, anh ta biến thành ngôi sao xui xẻo mà ai cũng tránh xa.
"Anh đây, có phải định đến gặp khách hàng không?" Giang Nguyễn lên tiếng hỏi.
Cố Tri Diễn nhìn Giang Nguyễn, thấy cô gái cùng tuổi với Phó Minh Tu, đoán là bạn học của cậu ta, bèn gật đầu: "Đúng vậy, sao cô biết?"
Giang Nguyễn khẽ nhíu mày: "Tốt nhất anh đừng đi, nếu không sẽ mang đến tai họa chết người cho khách hàng của anh."
Sắc mặt Cố Tri Diễn lập tức thay đổi.
Anh ta còn chưa kịp nói gì, đã nghe cô gái nhỏ nghiêm túc nói tiếp: "Anh bị người ta yểm bùa, khí vận đã bị cướp mất, trở thành ngôi sao cô độc trời định. Ai đến gần anh đều gặp xui xẻo. Nếu anh muốn phá giải..."
Giang Nguyễn chưa nói hết câu đã bị Cố Tri Diễn lớn tiếng ngắt lời: "Cô gái nhỏ, tuổi còn trẻ mà dám ăn nói bừa bãi, nói năng lung tung! Dù tôi có là ngôi sao cô độc trời định cũng không đến lượt cô lên tiếng!"
Phó Minh Tu vội vàng giải thích thay Giang Nguyễn: "Anh Tri Diễn, anh đừng coi thường bạn học của em, cô ấy lợi hại lắm. Anh có biết không, em từng bị ép kết hôn âm, may mà bạn em…"
Cố Tri Diễn lạnh lùng phất tay: "Minh Tu, chuyện của anh, cậu đừng lo." Nói xong, anh ta nhìn sang Giang Nguyễn: "Cô gái nhỏ, vừa rồi tôi hơi nóng nảy, thật sự xin lỗi. Tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Không phải Cố Tri Diễn không tin Giang Nguyễn, mà là trước đó anh ta đã tìm đến những cao tăng đắc đạo.
Anh ta tốn không ít tiền nhưng sát khí trên người vẫn không được hóa giải, những người tiếp xúc với anh ta vẫn lần lượt gặp xui xẻo.
Lời nói của anh ta gay gắt là vì không muốn liên lụy đến cô gái nhỏ này.
Cố Tri Diễn cuối cùng vẫn không lái xe đến nhà khách hàng.
Lời nói của cô gái nhỏ ít nhiều đã khiến anh ta bận tâm.
Khi anh ta quay trở về nhà, nhận được ngay cuộc gọi từ trợ lý.
"Tổng giám đốc Cố, tôi vừa nghe tin, vợ chồng Tổng giám đốc Lý cãi nhau ở nhà. Vợ ông ấy đã dùng dao chém ông ấy một nhát. May mà mẹ của Tổng giám đốc Lý kịp thời về nhà, ngăn chặn bi kịch xảy ra!"
Tổng giám đốc Lý chính là khách hàng mà Cố Tri Diễn định đến gặp.
Nhiều khách hàng đã hủy hợp tác với công ty của anh ta, chỉ còn Tổng giám đốc Lý.
Tổng giám đốc Lý từng là chiến hữu của bố anh ta, là người trọng tình trọng nghĩa.
Mọi người đều xa lánh Cố Tri Diễn, chỉ mình Tổng giám đốc Lý không làm vậy.
Tổng giám đốc Lý từng đi lính, ông ấy không tin những lời đồn đó, nên đã gọi cho Cố Tri Diễn nhiều lần, mời anh ta đến bàn bạc chuyện hợp tác.
Cố Tri Diễn không dám tưởng tượng, nếu anh đến nhà Tổng giám đốc Lý, liệu ông ấy có gặp chuyện chẳng lành hay không?
Vợ của Tổng giám đốc Lý vốn là người dịu dàng, hai vợ chồng họ còn là hình mẫu lý tưởng. Vậy tại sao đột nhiên lại chém ông ấy?
Chẳng lẽ vì anh ta định đến gặp Tổng giám đốc Lý mà vận xui đã tự động tìm đến ông ấy?
Nghĩ đến đây, Cố Tri Diễn cảm thấy sống lưng lạnh buốt thấu xương.
Anh ta lái xe đến nghĩa trang.
Cố Tri Diễn quỳ trước mộ phần của bố mẹ mình, đôi mắt đỏ hoe, dập đầu ba lần thật mạnh.
"Bố mẹ, con sống chỉ là tai họa. Con muốn xuống đó để ở bên bố mẹ."
…
Khi Giang Nguyễn trở về nhà của thím Nhan đã là 10 giờ tối.
Thím Nhan và Nhan Thanh Thanh vẫn chưa nghỉ ngơi. Thím Nhan nấu cho cô một bát chè tuyết nhĩ, còn Nhan Thanh Thanh thì mang một bộ đồ ngủ mới đưa cho cô "Nguyễn Nguyễn, bộ đồ ngủ mới này chị đã giặt sạch rồi. Em tắm xong là có thể mặc được ngay. Hôm nay chị đi mua sắm, đã mua thêm vài bộ đồ mới cho em nữa."
"Cảm ơn thím Nhan và chị Thanh Thanh."
Thím Nhan mỉm cười nhìn Giang Nguyễn: "Mạng của Thanh Thanh là nhờ cháu cứu. Cháu còn khách sáo với thím làm gì. Nếu cháu không chê, từ nay cháu chính là con gái út của thím."
Nhan Thanh Thanh gật đầu: "Đúng thế, trong lòng chị bây giờ, Nguyễn Nguyễn giống như em gái ruột của chị vậy."
Tình cảm ấm áp và chân thành này khiến lòng Giang Nguyễn cảm thấy thật ấm áp.
Ngày hôm sau.
Trong lúc Giang Nguyễn còn đang ngủ mơ màng, cô nghe thấy trong phòng khách vang lên giọng nói khàn khàn của một người phụ nữ.
"Chị Nhan, con gái Thanh Thanh nhà chị học đại học thì có ích gì đâu, cũng chỉ ở nhà vẽ vời truyện tranh. Còn con gái tôi dù chỉ học hết cấp hai, nhưng đã lấy được người chồng yêu chiều nó. Tôi nghe nói con rể chị suýt nữa gϊếŧ vợ để lấy tiền bảo hiểm, còn con rể tôi thì khác. Cậu ấy vừa tặng con gái tôi một căn biệt thự ở trung tâm thành phố, lát nữa sẽ đến đón tôi và cháu ngoại đi chơi đấy!"
Người nói chuyện với thím Nhan là thím Chu, hàng xóm sống cùng dãy nhà trọ. Giống thím Nhan, thím Chu cũng là mẹ đơn thân, tự mình nuôi con gái trưởng thành.
Nhan Thanh Thanh từ nhỏ đã học giỏi hơn con gái thím Chu, thường xuyên được hàng xóm khen là thông minh, nói thím Nhan may mắn.
Thím Chu đã không ưa thím Nhan từ lâu.
Sau khi chuyện Nhan Thanh Thanh suýt bị hại truyền ra, hàng xóm khác đều đến thăm hỏi, an ủi mẹ con họ. Chỉ có thím Chu là hả hê.
Thậm chí không chỉ nói xấu sau lưng, bà ta còn cố tình đến nhà để khơi lại vết thương và đổ thêm dầu vào lửa.
Thím Nhan là người thật thà, bị những lời của thím Chu chọc tức đến mức mặt tái xanh.
"Chị ở biệt thự là chuyện của chị, nhưng đừng lớn tiếng trong nhà tôi. Con gái út của tôi còn đang ngủ."
Thím Chu cười khẩy: "Nhà chị làm gì có con gái út? Chẳng lẽ chị già rồi mà còn ra ngoài lăng nhăng, sinh con riêng? Chị tuổi này rồi còn sinh nổi cơ à? Hay do con gái Thanh Thanh nhà chị sinh? Có phải vì vậy mà con rể chị mới muốn gϊếŧ vợ để lấy tiền bảo hiểm?"
Thím Nhan còn chưa kịp phản bác thì cháu ngoại của thím Chu đã chạy ra từ phòng của Nhan Thanh Thanh, cầm theo một xấp bản thảo.
"Bà ngoại, cháu cũng muốn vẽ tranh!"
Thím Nhan nhìn thấy cháu ngoại của thím Chu đang cầm một cây son môi, vẽ bậy lên bản thảo của Nhan Thanh Thanh, tức đến suýt đột quỵ.
Nhan Thanh Thanh vừa ra ngoài mua đồ, thím Nhan không để ý đứa trẻ này đã lẻn vào phòng khi nào.
"Chu Bình, đây là bản thảo mà Thanh Thanh thức đêm mới vẽ xong!"
Thím Nhan vội giật lại bản thảo từ tay đứa trẻ, thằng nhóc lập tức ngồi bệt xuống đất khóc ầm ĩ.
Lo sợ làm Giang Nguyễn thức giấc, thím Nhan định bụng bịt miệng nó, nhưng ngay tức khắc bị thím Chu đẩy ra.
"Chị lớn tuổi rồi mà còn chấp nhặt với trẻ con à? Nó chỉ làm hỏng mấy bản vẽ, có gì to tát đâu. Bao nhiêu tiền, lát nữa con gái và con rể tôi đến, tôi bảo chúng trả gấp đôi cho chị!"
"Bà ngoại, bà ta không cho cháu vẽ, bà ta là người xấu, cháu muốn cắn chết bà ta!" Thằng nhóc vừa nói, vừa há miệng, hung dữ lao đến cắn tay thím Nhan.
Nhưng rất nhanh, thằng nhóc đó bị người ta túm cổ áo kéo lại: "Mày thử cắn một cái xem?"
Thím Nhan ngẩng lên, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Giang Nguyễn.
"Nguyễn Nguyễn, làm ồn khiến cháu thức giấc hả?" Nếu không phải thím Chu nói sắp chuyển đi, muốn qua nói vài lời, thím Nhan đã không để bà ta vào nhà từ sáng sớm.
Giang Nguyễn không chút nể nang, ném thằng nhóc vào lòng thím Chu. Nó tỉnh hồn, khóc thét lên vì sợ.
Thím Chu nhìn cháu ngoại khóc, lòng đau như cắt, trừng mắt nhìn Giang Nguyễn: "Mày là con nhãi ở đâu chui ra mà dám làm thế với cháu ngoại tao?"
Giang Nguyễn liếc mắt nhìn thím Chu, người nuông chiều cháu đến mức không còn phép tắc. Cô cười lạnh: "Không kéo nó ra, để nó cắn thím Nhan, rồi lỡ để bà ấy bị nhiễm bệnh giang mai từ nó ư?"
Lời vừa dứt, không khí trở nên im lặng đến ngột ngạt.
Một lát sau, tiếng hét chói tai vang lên: "Con nhãi, mày đang nói bậy gì thế?"
Giang mai?
Cháu ngoại bà ta mới ba tuổi, làm sao có thể bị giang mai?