Khi Giang Nguyễn và mọi người rời khỏi biệt thự của Phó Triết Viễn, Phó Triết Viễn vẫn còn đang đánh nhau với bố mình. Diệp Thi đã ngã quỵ xuống đất, bất động. Trong đầu cô ta chỉ còn hai chữ: Xong rồi!
Giang Nguyễn sử dụng bùa giấy nhỏ để thi pháp, thông báo cho vợ của những người đàn ông kia.
Vợ của họ vốn đã nghi ngờ Diệp Thi có mối quan hệ mờ ám với chồng mình, vừa đến biệt thự, họ liền lục tung mọi góc để tìm chồng. Sau đó, tất cả đồng loạt xông vào đánh Diệp Thi.
Mặt của Diệp Thi bị cào rách, còn bản thân thì bị đánh đến nửa sống nửa chết.
"Đã làm điều ác thì sẽ bị trừng phạt." Giang Nguyễn tìm một nơi không có người, thực hiện nghi thức siêu độ đơn giản cho Tô Ngữ Nhi, rồi tiễn cô ta xuống Âm Ty.
Phó Minh Tu giữ lại được mạng sống của mình, sau đó lập tức chuyển cho Giang Nguyễn 10 nghìn tệ.
"Tôi biết cô bị nhà họ Giang đuổi ra ngoài, mười mấy ngày nữa là phải đóng học phí đại học, chắc chắn cô không có nhiều tiền trong tay."
Nhìn thấy thông báo chuyển khoản từ Phó Minh Tu, Giang Nguyễn không từ chối.
Tuy nhiên, cô chỉ nhận 5 nghìn, 5 nghìn còn lại cô đem đi quyên góp.
Thấy hành động của cô, Phó Minh Tu có chút khó hiểu: "Tiểu Nguyễn Nguyễn, tiền xem bói tôi đưa cho cô, sao cô lại quyên góp đi một nửa?"
"Tiết lộ thiên cơ, phải trả nhân quả."
Phó Minh Tu gật đầu như đang suy nghĩ gì đó: "Vậy cô vẫn còn thiếu tiền sinh hoạt đúng không? Tôi chuyển thêm cho cô nhé?"
Giang Nguyễn lắc đầu: "Cậu đã đưa quá nhiều rồi, không cần thêm nữa. Trước khi nhập học, tôi sẽ tự kiếm được tiền sinh hoạt."
Ánh mắt Phó Minh Tu nhìn Giang Nguyễn thoáng thêm một tia ngưỡng mộ: "Cảm giác qua một mùa hè, cô như biến thành một người khác. Trước đây không nghe nói cô biết xem bói hay trừ ma gì cả."
Gương mặt nhỏ nhắn, thanh tú của Giang Nguyễn hiện lên nụ cười: "Những điều cậu không biết còn nhiều lắm!"
Thấy Giang Nguyễn không muốn nói thêm, Phó Minh Tu cũng không hỏi tiếp: "Tôi mời cô và anh Vực đi ăn khuya ở khách sạn năm sao nha?"
Mấy người đã ra đến đường lớn, Giang Nguyễn thấy có một quầy đồ nướng, cô liếʍ môi: "Tôi hơi thèm cái kia."
"Được thôi, để tôi qua gọi món trước."
Sau khi Phó Minh Tu chạy đến quầy đồ nướng, Giang Nguyễn liếc nhìn chàng trai bên cạnh: "Diệp Thi đột nhiên mất giọng không nói được, có phải cậu hạ độc cô ta không?"
Hoắc Thời Vực nhướn mày: "Lần sau nếu cậu dám chọc tôi, tôi cũng sẽ khiến cậu câm luôn đấy!"
Tim Giang Nguyễn chợt đập mạnh.
Tên biếи ŧɦái này, giờ thủ đoạn dùng độc của anh đã lợi hại đến thế rồi!
Không thấy anh ra tay lúc nào mà có thể khiến người khác không nói được, thần không biết, quỷ không hay.
Hoắc Thời Vực không nói nhiều với Giang Nguyễn, anh sải bước dài, đi về phía trước như một cơn gió.
Giang Nguyễn nhìn bóng dáng cao gầy, cô độc, lạnh lùng, u ám của anh.
Muốn trở thành người cứu rỗi cho anh, quả thật không phải việc dễ dàng!
Khi ba người ngồi xuống, Phó Minh Tu nhìn Giang Nguyễn và Hoắc Thời Vực, không nhịn được mà bật cười: "Tôi thật không ngờ có một ngày, hai người lại ngồi cùng nhau ăn uống. Tiểu Nguyễn Nguyễn, trước đây vì Tiêu Cảnh Dật, cô luôn coi cậu ta là kẻ thù không đội trời chung!"
Thành Tích của anh Vực vốn ưu tú, thuộc lớp trọng điểm, nhưng do Giang Nguyễn muốn anh Vực cút khỏi lớp, để không ảnh hưởng đến việc học của Tiêu Cảnh Dật, cô tìm đủ cách gây rắc rối cho anh.
Sau đó, vì quá phiền, Hoắc Thời Vực tự nguyện rời khỏi lớp trọng điểm, chuyển sang lớp thường.
Dù vậy, mỗi kỳ thi, anh Vực vẫn luôn đứng nhất toàn khối.
Giang Nguyễn muốn xả giận cho Tiêu Cảnh Dật, đã từng bỏ sâu vào cốc nước của anh Vực, để rắn chết trong bàn học, bôi keo lên ghế của anh, không thiếu trò nào.
Ở trường ai cũng biết, người mà Hoắc Thời Vực ghét nhất chính là Giang Nguyễn.
Giang Nguyễn biết bản thân nguyên chủ đã làm nhiều điều quá đáng với Hoắc Thời Vực. Cô nâng cốc lên, ánh mắt trong veo chân thành nhìn Hoắc Thời Vực: "Bạn học Hoắc, trước đây tôi có nhiều chỗ không phải, tôi xin lỗi cậu. Tôi hứa sau này sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa!"
Phó Minh Tu kinh ngạc nhìn Giang Nguyễn.
Chẳng lẽ, vì bị nhà họ Giang đuổi ra ngoài mà Giang Nguyễn mới thay đổi tính tình?
Trước đây nếu bảo cô xin lỗi anh Vực, chắc gϊếŧ cô cũng không thể nào làm được!
Hoắc Thời Vực không để ý đến Giang Nguyễn. Anh ngậm một điếu thuốc trên môi, không châm lửa, thân mình dựa ra sau ghế, dáng vẻ vừa lười biếng vừa lạnh lùng.
Hàng mi mỏng khẽ quét ánh mắt hờ hững về phía Giang Nguyễn, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh đầy hung hãn: "Ai thèm hòa giải với cô? Tối nay tôi chỉ nể mặt Phó Minh Tu thôi."
Hoắc Thời Vực rất hiếm khi cười, dù có cười cũng là kiểu lạnh lẽo không chút ấm áp.
Giữa hàng lông mày của anh mang theo vẻ điên cuồng cố chấp, cùng với một sự hung dữ bệnh hoạn, nhìn qua là biết không dễ động vào.
Giang Nguyễn thu tay lại, cầm cốc nước, cười gượng gạo: "Đúng là thế, sao cậu có thể dễ dàng hòa giải với tôi được. Tôi đoán chắc cậu còn muốn nhét tôi vào bồn cầu."
Phó Minh Tu thấy không khí giữa hai người có chút căng thẳng, vội chen lời: "Nhét vào thì không được đâu, anh Vực chẳng nhẫn tâm thế đâu."
Thiếu niên bật cười khinh miệt: "Đúng là không thể nhét, nhét rồi bồn cầu sẽ bị nghẹt."
Giang Nguyễn: "..."
Phó Minh Tu không nhịn được, vỗ bàn cười lớn: "Anh Vực, anh đúng là có chút khiếu hài hước khô khan đấy!"
Khi đồ nướng được mang lên, Giang Nguyễn tập trung ăn uống.
Phó Minh Tu nhân lúc cô không chú ý, cẩn thận quan sát cô một lượt.
"Ôi trời, đột nhiên tôi phát hiện Tiểu Nguyễn Nguyễn trông thật xinh đẹp." Trước đây, ở trường, Giang Nguyễn thường trang điểm đậm, che đi nhan sắc tựa tiên nữ của mình.
Giờ đây, cô không trang điểm, làn da mịn màng như trứng gà bóc.
Ngũ quan tinh tế xinh đẹp, hàng mi dài và dày, khuôn mặt nhỏ nhắn chưa đầy một bàn tay, trông vừa thanh tao vừa linh động.
Hoắc Thời Vực không thèm nhìn lấy một cái, chỉ lấy bật lửa châm điếu thuốc đang ngậm trên môi.
Nhìn chàng thiếu niên trong làn khói thuốc, đường nét khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng, Phó Minh Tu dùng khuỷu tay huých nhẹ anh: "Anh Vực, nếu em theo đuổi Tiểu Nguyễn Nguyễn, anh nghĩ khả năng thành công là bao nhiêu?"
Hoắc Thời Vực nheo đôi mắt u tối, lạnh lẽo của mình: "Gì hả, chút nhan sắc của cô ta đã khiến cậu mê đến mức ngu ngốc rồi à?"
Phó Minh Tu đột nhiên nhớ ra trước đây mình từng nói xấu Giang Nguyễn. Cậu ta từng bảo ai mà thích loại con gái ngốc nghếch như Giang Nguyễn thì đúng là hành động của kẻ ngớ ngẩn.
Chẳng ngờ giờ đây chính cậu lại tự vả vào mặt mình.
Phó Minh Tu gãi mũi ngượng ngùng: "Em chỉ nói vậy thôi mà."
Giang Nguyễn, đang ăn xiên thịt bò, ngẩng đầu thấy Phó Minh Tu ghé sát tai Hoắc Thời Vực nói chuyện nhỏ, liền nhe răng cười: "Hai cậu đang nói xấu tôi à?"
Phó Minh Tu vội lắc đầu: "Làm gì có, tôi chỉ tò mò chút thôi, tại sao Diệp Thi lại dính líu đến bác cả của tôi?"
Giang Nguyễn lấy khăn giấy lau miệng: "Chẳng phải Tô Ngữ Nhi và Diệp Thi là bạn thân à? Sau khi Tô Ngữ Nhi qua lại với Phó Triết Viễn, Diệp Thi ghen tị vì bạn mình tìm được bạn trai giàu có. Cô ta vốn định quyến rũ một cậu ấm khác, nhưng đêm đó, không hiểu vì lí do gì lại nhầm lẫn mà dây dưa với bác cậu."
"Về sau, khi phát hiện mình mang thai, bác cả cậu sợ bác gái biết chuyện, để đứa con riêng được sinh ra, ông ta cùng Diệp Thi lập kế hoạch hãm hại Phó Triết Viễn. Như vậy, vừa có thể để đứa trẻ mang họ Phó, lại dễ dàng nɠɵạı ŧìиɧ với Diệp Thi hơn."
"Cả gia đình bác cậu đúng là toàn người kỳ quái."
Phó Minh Tu gật đầu đồng tình: "May mà Tiểu Nguyễn Nguyễn đã vạch trần bọn họ. Giờ cả nhà họ tự cắn xé lẫn nhau, nếu không nhà tôi chắc toi rồi."
Giang Nguyễn không nói với Phó Minh Tu rằng, nếu cậu ta bị hại chết trong đám cưới âm đó, bố mẹ cậu ta vì mất con trai sẽ trầm cảm mà qua đời, cuối cùng mọi thứ nhà họ Phó sở hữu đều vào tay Phó Triết Viễn như ý anh ta mong muốn.
Ăn xong đồ nướng, mấy người chuẩn bị rời đi, đột nhiên một âm thanh chói tai vang lên…