Sau khi nghe lời của Giang Nguyễn, Diệp Thi lập tức thấy tim đập thình thịch.
Rốt cuộc cô gái trẻ này là ai?
Sao đối phương lại biết chuyện bố ruột của đứa bé?
Diệp Thi nhìn sang Phó Triết Viễn, nước mắt lưng tròng: "Chồng à, anh đừng tin mấy lời nhảm nhí của cô ta!"
Phó Triết Viễn đương nhiên không tin.
Anh ta tức giận lườm Giang Nguyễn: "Nếu mấy người còn không rời đi, tôi sẽ gọi cảnh sát báo tội xâm nhập trái phép."
"Là tôi dẫn họ đến!" Phó Minh Tu bước vào.
Phó Triết Viễn thấy Phó Minh Tu, lông mày lập tức nhíu chặt như có thể kẹp chết một con ruồi.
Phó Minh Tu chỉ là một kẻ vô dụng, theo lẽ thường, cậu ta không đủ khả năng để tính toán được những gì anh ta đang làm.
"Minh Tu, hai người này là gì của cậu?"
Phó Minh Tu đứng chắn trước Giang Nguyễn và Hoắc Thời Vực: "Họ là bạn học cấp ba của tôi."
"Minh Tu, nếu cậu còn coi tôi là anh họ thì mau dẫn bạn cậu đi, sau này đừng để người ngoài xen vào chuyện trong nhà tôi!"
Phó Minh Tu bật cười vì sự trơ trẽn của Phó Triết Viễn: "Anh họ? Lúc anh xúi giục Tô Ngữ Nhi hại tôi, anh đã chẳng còn là anh họ của tôi nữa rồi!"
Trái tim Phó Triết Viễn đập loạn xạ không kiểm soát: "Minh Tu, cậu đang nói linh tinh gì vậy?"
Trong mắt Phó Minh Tu tràn đầy thất vọng và tức giận với Phó Triết Viễn: "Anh còn giả vờ gì nữa? Tô Ngữ Nhi là mối tình đầu của anh, anh hại chết cô ta rồi lợi dụng cô ta để hại tôi, anh đúng là không bằng cầm thú!"
Giang Nguyễn lên tiếng nhắc nhở: "Phó Minh Tu, trước hết cậu đưa con trai của anh họ cậu rời đi đi."
Có những việc không thích hợp để trẻ con chứng kiến.
Phó Minh Tu gật đầu: "Được, tôi đưa nó lên lầu trước."
Sau khi Phó Minh Tu đưa đứa trẻ đi, Giang Nguyễn ra hiệu bằng mắt với Tô Ngữ Nhi: "Cô hãy khống chế Diệp Thi."
Nhìn Giang Nguyễn nói chuyện với không khí, da đầu Diệp Thi tê dại, cơ thể còn chưa kịp phản ứng thì đã như bị một thứ gì đó lạnh lẽo khống chế chặt, thoáng chốc không thể cử động được.
"Thả vợ tôi ra!" Phó Triết Viễn định đưa tay đẩy Tô Ngữ Nhi ra nhưng ngay giây sau đã bị Hoắc Thời Vực đá bay vào góc tường.
Anh ta đau đớn đến mức không thể đứng lên nổi.
"Đừng vội, anh sẽ thấy rõ bộ mặt thật của vợ mình sớm thôi."
Giang Nguyễn bước đến trước mặt Diệp Thi không thể cử động: "Bình thường Phó Triết Viễn bận rộn công việc, rất ít khi về biệt thự. Cô mắc chứng nghiện tìиɧ ɖu͙©, không chịu nổi cô đơn, chỉ cần Phó Triết Viễn không có ở nhà là cô sẽ gọi đàn ông đến."
Giang Nguyễn lấy ra từ người Diệp Thi một thiết bị điều khiển nhỏ giống như chìa khóa xe, nhẹ nhàng nhấn một cái, đèn trong sân ngay lập tức chuyển sang màu cam đỏ.
Thấy hành động của Giang Nguyễn, con ngươi Diệp Thi co rút dữ dội. Cô ta lo lắng đến mức mồ hôi lạnh túa đầy trán, tim như nhảy lên tận cổ họng, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể thốt ra lời nào như bị mất tiếng.
Phó Triết Viễn bị thương nằm trong góc cố gắng bò dậy, ngay giây sau lại bị Phó Minh Tu vừa đi xuống từ trên lầu đè xuống đất.
"Tiểu Nguyễn Nguyễn bảo anh đừng làm ồn, cứ yên lặng chờ đấy."
Chưa đến năm phút sau, có một bóng người bước vào từ cổng nhỏ sau vườn. Người đó thấy Diệp Thi đứng trong sân, nghĩ rằng cô ta đang đợi mình nên lao đến ôm chầm lấy cô ta.
"Bé da^ʍ, không phải em nói tối nay muốn kỷ niệm ngày cưới với chồng à? Sao còn bật đèn cam đỏ để gọi anh đến? Nhớ nhung cô đơn lạnh lẽo thế à?"
Diệp Thi liên tục nháy mắt với người đàn ông, muốn anh ta rời đi nhưng đối phương hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của cô ta, ôm xong thì vội vã hôn lên mặt cô ta.
Sau khi nhìn rõ mặt người đàn ông đó, Phó Triết Viễn trợn mắt khó tin.
Đây là quản lý khu dân cư của họ mà?
Bình thường luôn cúi đầu khúm núm, không ngờ sau lưng lại dám lén lút với vợ anh ta!
Phó Triết Viễn muốn lao lên đánh người nhưng bị Phó Minh Tu giữ chặt.
Giang Nguyễn và Hoắc Thời Vực đứng trong bóng tối. Thấy quản lý khu dân cư đã đến, cô lại nhấn nút điều khiển, ánh đèn cam đỏ ngay lập tức chuyển sang màu vàng nhạt. Chẳng mấy chốc, lại có một người đàn ông khác xuất hiện.
Quản lý khu đang định kéo áo Diệp Thi xuống thì đột ngột thu tay lại, tưởng Phó Triết Viễn đã trở về nên hoảng sợ chạy vào biệt thự trốn.
Người đàn ông thứ hai vừa đến, Giang Nguyễn lại tiếp tục trò cũ, nhấn điều khiển đổi màu đèn khác.
Trong vòng chưa đầy một giờ, đã có hơn mười người đàn ông lần lượt đến. Tất cả đều là người trong khu dân cư, không chỉ có nhân viên của công ty quản lý mà còn có cả người dân.
Điều khiến Phó Triết Viễn khó chấp nhận nhất chính là người đàn ông cuối cùng bước vào lại là bố anh ta!
Ả đàn bà vô liêm sỉ Diệp Thi vụиɠ ŧяộʍ với hơn chục người còn chưa đủ, thậm chí còn lôi kéo cả bố chồng mình!
Phó Minh Tu đang giữ chặt Phó Triết Viễn cũng bị cảnh tượng này chấn động đến tê dại.
Trời ơi, con lừa của đội sản xuất cũng không dám làm tới mức này!
Phó Triết Viễn giận điên, dồn hết sức lực thoát khỏi sự kiềm chế của Phó Minh Tu, cà nhắc đi tới trước.
Ông Phó vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tay còn vuốt nhẹ má Diệp Thi: "Nhóc ngoan, sao hôm nay lại bật đèn gọi bố tới vào giờ này? Triết Viễn không có nhà phải không? Con trai bảo bối của chúng ta ngủ rồi chứ?"
Phó Triết Viễn chỉ còn vài bước là đến chỗ bố mình, nghe thấy câu đó thì cứng đờ tại chỗ.
Con trai bảo bối của chúng ta là ý gì?
Chẳng lẽ đứa bé thật sự không phải con ruột của anh ta?
Diệp Thi lo lắng đến mức nước mắt tuôn rơi, không ngờ rằng tối nay mình lại lộ tẩy.
"Nhóc ngoan, em khóc cái gì? Có phải Triết Viễn bắt nạt em không? Chờ tối nay hai chúng ta ân ái xong, ngày mai bố gặp nó sẽ đánh cho nó một trận!"
"Á…"
Ông Phó vừa dứt lời thì nghe thấy một tiếng gầm vang dội.
Quay đầu nhìn lại, Phó Triết Viễn đang giận đến đỏ mắt, thở hồng hộc, căm phẫn đến cực độ. Trong đầu ông ta chỉ nghe thấy đùng một tiếng, lập tức trống rỗng.
"Triết... Triết Viễn?" Ông Phó sợ đến tái mặt, lắp bắp không nói nên lời.
Ông ta không hiểu, nếu Triết Viễn đang ở nhà, vì lí do gì Diệp Thi lại bật đèn xanh gọi ông ta đến?
Phó Triết Viễn lao lên, vung nắm đấm đấm mạnh vào mặt bố mình: "Hai người đã dám lén lút với nhau, còn để tôi xem con của hai người như con ruột của mình, tôi phải gϊếŧ chết các người!"
Con trai hóa thành em trai, chuyện này ai mà chịu nổi?
Ông Phó bị Phó Triết Viễn đè xuống đất, thậm chí bị đánh rụng một chiếc răng cửa.
Tô Ngữ Nhi nhìn thấy cảnh này, thả Diệp Thi ra ngay. Diệp Thi vừa phát hiện mình có thể cử động, vội vã lao lên muốn kéo Phó Triết Viễn ra.
Phó Triết Viễn đang trong cơn thịnh nộ, anh ta vung tay tát mạnh Diệp Thi mấy cái: "Đồ đàn bà lăng loàn! Cô đúng là loại đàn bà dơ bẩn!"
Tô Ngữ Nhi thấy cảnh này, mặt cô ta lộ vẻ chế nhạo, như thể đã hoàn toàn tỉnh ngộ: "Tôi không ngờ mình suýt nữa vì loại người này mà hại chết Phó Minh Tu. Cho dù tôi có xuống mười tám tầng địa ngục, cũng là đáng đời!"
Giang Nguyễn mím môi, nhẹ nhàng nói: "Vạn vật trên đời đều có nhân có quả. Phó Triết Viễn từng dùng thức ăn kỵ nhau hại cô sớm chết, giờ đây cơ thể anh ta cũng mắc ung thư, đây chính là quả báo của anh ta.
"Về phần cô suýt nữa hại chết Phó Minh Tu, đó là do cô bị lừa dối. Giờ đây biết dừng lại đúng lúc, khi xuống âm phủ hãy cố gắng chuộc lỗi, kiếp sau vẫn còn cơ hội làm người."
Tô Ngữ Nhi gật đầu, lấy ra một tờ giấy hôn thú, xé thành từng mảnh: "Bây giờ tôi chính thức giải trừ hôn ước với Phó Minh Tu, sau này tuyệt đối sẽ không dây dưa hay tổn thương anh ấy nữa!"
Ngay khi Tô Ngữ Nhi xé hôn thú, cơ thể nặng nề của Phó Minh Tu như được tái sinh, tứ chi thoải mái, toàn thân nhẹ nhõm, như vừa sống lại!
Cậu ta liếc nhìn Giang Nguyễn dịu dàng, mềm mại, đáng yêu, tim đập thình thịch không ngừng.
Tiểu Nguyễn Nguyễn quả thật quá lợi hại, sau này cô chính là thần của cậu ta!