Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Ngữ Nhi, trái tim Phó Triết Viễn như nhảy vọt lên cổ họng.
Anh ta ngẩng đầu lên, thấy bóng dáng màu đỏ đang lơ lửng giữa không trung, con ngươi lập tức co giật.
"Ngữ... Ngữ Nhi?"
Không phải cô ta đang ở bên cạnh Phó Minh Tu à, sao có thể vào được biệt thự bí mật của anh ta?
Diệp Thi trong lòng Phó Triết Viễn không nhìn thấy Tô Ngữ Nhi nhưng cô ta cảm nhận được bầu không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, rất bất thường.
"Chồng yêu, anh vừa gọi ai vậy?" Ngữ Nhi? Có phải Tô Ngữ Nhi không?
Phó Triết Viễn nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu và vẻ mặt đầy sát khí của Tô Ngữ Nhi, vội vàng nhắc nhở Diệp Thi: "Mau đưa con vào nhà đi."
Phó Triết Viễn vừa nói vừa lấy điện thoại ra, định gọi cho thầy.
Nhưng một giây sau, chiếc điện thoại của anh ta bị một lọn tóc dài cuốn đi.
Diệp Thi định che chở cho con vào nhà thì bất ngờ nhìn thấy điện thoại của Phó Triết Viễn bị cái gì đó ném xuống đất. Cô ta định nhặt lên giúp anh ta nhưng chưa kịp chạm vào điện thoại thì cần cổ như bị thứ gì đó siết chặt lại.
"Tô Ngữ Nhi, buông Diệp Thi ra!" Phó Triết Viễn lấy đồng tiền Ngũ Đế từ trong túi áo vest ra, dùng sức đánh về phía Tô Ngữ Nhi.
Tô Ngữ Nhi bị đánh trúng, mái tóc dài buộc phải buông Diệp Thi ra.
Phó Triết Viễn lập tức bảo vệ Diệp Thi và con trai phía sau lưng.
Thấy cảnh này, đôi mắt đỏ ngầu của Tô Ngữ Nhi như sắp nứt ra, tim như bị dao cắt, hốc mắt chảy xuống một dòng lệ máu: "Anh nói đời này yêu tôi nhất, tôi không phải người cố chấp bá đạo chết rồi cũng muốn chiếm lấy anh, anh có thể lấy vợ sinh con nhưng sao anh lại phản bội tôi trước khi tôi chết? Tại sao lại lợi dụng và làm tổn thương tôi?"
Phó Triết Viễn nghe Tô Ngữ Nhi liên tục chất vấn thì không khỏi hãi hùng.
Tô Ngữ Nhi là ma bộc của anh ta, chỉ tuân theo mệnh lệnh của anh ta, tại sao cô ta lại biết những chuyện trước khi chết?
Sao cô ta đột nhiên phản bội?
"Ngữ Nhi, em bình tĩnh đã, nghe anh từ từ giải thích…"
Tô Ngữ Nhi kích động ngắt lời Phó Triết Viễn: "Nếu lúc tôi bệnh, anh chia tay với tôi, tôi còn không hận anh đến thế! Tôi chết rồi, anh biến tôi thành ma bộc của anh, thay anh làm chuyện xấu, từ đầu đến cuối anh đều lợi dụng tôi, anh chưa từng yêu tôi phải không?"
Phó Triết Viễn cau mày.
Nói sao nhỉ, lúc mới yêu đương với Tô Ngữ Nhi, chắc chắn trong lòng anh ta cũng có chút yêu thích, song yêu lâu rồi thì thấy cô ta hơi nhạt nhẽo.
Đúng lúc đó, bạn thân Diệp Thi của cô ta xuất hiện trong tầm mắt anh ta. Diệp Thi xinh đẹp quyến rũ, thân hình gợi cảm, táo bạo nóng bỏng, đàn ông nào cũng khó cưỡng lại sự cám dỗ ấy.
Đúng là anh ta đã phản bội Tô Ngữ Nhi trước nhưng anh ta chỉ phạm sai lầm mà tên đàn ông nào cũng có thể mắc phải thôi.
Lúc đó anh ta vẫn muốn cưới Tô Ngữ Nhi, song cô ta không may mắc bệnh nặng.
Anh ta muốn cái chết của cô ta có ý nghĩa nên nghe lời chỉ dẫn của bậc cao nhân, để cô ta trở thành ma bộc của mình sau khi chết.
"Ngữ Nhi, anh đã từng yêu em, nếu em không mắc bệnh nặng, anh sẽ cưới em. Nhưng chúng ta không có duyên phận, anh hi vọng em đừng gây phiền phức cho Diệp Thi. Anh biết em yêu anh hết lòng, yêu một người không phải là mong người đó hạnh phúc ư? Chỉ cần em hoàn thành nhiệm vụ anh giao, sau này anh sẽ lập bài vị cho em, ngày lễ ngày tết sẽ không thiếu hương khói tiền giấy cho em, anh cũng sẽ phụng dưỡng bố mẹ em chu đáo!"
Tô Ngữ Nhi vẫn chảy lệ máu, cô ta cảm thấy tim mình lúc này còn đau đớn hơn cả lúc chết.
Thấy Tô Ngữ Nhi đau lòng tột cùng, Phó Triết Viễn từ từ tiến lại gần.
"Ngữ Nhi, anh có lỗi với em. Nếu có kiếp sau, anh sẽ chọn em!"
Phó Triết Viễn giơ tay lên, lau nước mắt máu trên mặt Tô Ngữ Nhi.
Tô Ngữ Nhi nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, nghĩ đến quá khứ ngọt ngào của hai người, vẻ mặt cô ta có chút hoảng hốt.
"Phó Triết Viễn, anh thật sự đã từng yêu em ư?"
"Anh có yêu em, em có vị trí không ai thay thế được trong lòng anh!"
Tô Ngữ Nhi nhắm mắt lại: "Vậy thì anh ly hôn với Diệp Thi đi, em sẽ không truy cứu quá khứ của anh nữa. Ngoài ra, em sẽ không hại em họ của anh nữa, cậu ta vô tội…"
Tô Ngữ Nhi chưa nói hết câu, ngực đột nhiên đau nhói.
Cô ta cúi đầu, một thanh kiếm gỗ đào đâm xuyên cơ thể.
Con ngươi Tô Ngữ Nhi co giật dữ dội, sắc mặt trắng bệch.
Bị anh ta đâm một nhát, cô ta lập tức có cảm giác như linh hồn sắp vỡ vụn.
"Anh... anh..."
Phó Triết Viễn thấy mình đâm trúng Tô Ngữ Nhi, vẻ thâm tình giả tạo trên mặt biến mất, tiếp theo hai mắt trợn tròn: "Ngữ Nhi, đừng trách anh tàn nhẫn. Hiện giờ em là ma, anh là người, người ma khác đường, không thể ở cùng nhau. Thi Thi là vợ anh, anh sẽ không để cô ấy bị tổn thương. Vì vậy, em hãy biến mất khỏi thế giới này đi!"
Còn về Phó Minh Tu, sau này anh ta sẽ tìm cách khác để gϊếŧ cậu ta.
Tô Ngữ Nhi hét lên, cô ta duỗi móng tay dài ra, dùng sức cào lên mặt Phó Triết Viễn.
Trên mặt Phó Triết Viễn lập tức xuất hiện mấy vết thương đáng sợ.
Tay anh ta đang nắm kiếm gỗ đào, định đâm mạnh vào ngực Tô Ngữ Nhi tiếp thì bất ngờ một lực mạnh ập tới.
Anh ta bị túm lấy cổ áo, cả người bay lên bị ném văng ra xa mấy mét như bao tải.
Giang Nguyễn giơ ngón cái với Hoắc Thời Vực.
Đơn giản, thô bạo, giá trị vũ lực max điểm.
Đúng là nhóc biếи ŧɦái!
Giang Nguyễn đi đến trước mặt Tô Ngữ Nhi đang sắp hồn phi phách tách, lấy ra bùa chữa thương dán vào l*иg ngực bị thương của cô ta.
"Dù cô phải chịu phạt thì cũng phải đến âm phủ chịu phạt, không đến lượt anh ta khiến cô hóa thành tro bụi."
Tô Ngữ Nhi khóc nức nở không thể kiềm chế.
Sau khi thân thể Phó Triết Viễn đυ.ng vào góc tường thì lăn xuống đất, phốc, trong cổ họng trào ra vị tanh ngọt, anh ta phun ra một ngụm máu tươi.
Thấy cảnh đó, Diệp Thi sợ đến ngây người mới phản ứng lại, vội vàng đỡ Phó Triết Viễn đứng lên.
"Thi Thi, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em và con trai."
Phó Triết Viễn vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng cười nhạo.
“Anh Phó này, anh phụ lòng người phụ nữ yêu anh thật lòng, che chở cho người phụ nữ phản bội anh, nuốt một vạn cây kim bạc cũng không đủ." Không cho Phó Triết Viễn và Diệp Thi cơ hội nói chuyện, Giang Nguyễn chỉ tay: "Anh có biết bố ruột của con trai anh là ai không?"
Nói ra chỉ sợ Phó Triết Viễn sẽ tức chết không kịp nhắm mắt luôn quá!