Phó Triết Viễn đã từng nói, đời này ngoài cô ta ra, anh ta sẽ không cưới người phụ nữ nào khác!
Anh ta không thể có vợ con được!
"Cô nói bậy bạ, Triết Viễn sẽ không đối xử với tôi như vậy!"
Khí tức gϊếŧ chóc trên người Tô Ngữ Nhi tăng vọt, Giang Nguyễn lập tức dán một lá bùa lên.
Tô Ngữ Nhi nhe răng trợn mắt, ánh mắt hung tợn nhưng bây giờ cô ta không thể nhúc nhích, chỉ có thể giận dữ vô lực.
"Cô có gan thì bỏ hết bùa chú đi!"
Giang Nguyễn nhún vai: "Tôi có gan nhưng tôi không bỏ đấy. Ngoài việc giận dữ vô cớ ra, cô chỉ biết nghe mấy lời ‘đường mật’ của đàn ông thôi."
Biểu cảm trên mặt Tô Ngữ Nhi như muốn tan vỡ: "Cô còn nhỏ tuổi, không hiểu thế nào là tình yêu, đương nhiên không thể hiểu được tình cảm giữa tôi và Triết Viễn. Anh ấy tuyệt đối sẽ không phản bội tôi, cũng không thể nào có vợ con được."
Phó Minh Tu gật đầu hùa theo: "Tiểu Nguyễn Nguyễn, lần này cậu tính sai rồi, anh họ của tôi chưa kết hôn, cũng chưa có con."
Nếu có thì người nhà họ Phó không thể không biết được!
Giang Nguyễn lấy từ trong túi ra một con búp bê giấy nhỏ, đọc vài câu thần chú rồi đánh Tô Ngữ Nhi vào trong con búp bê.
Con búp bê giấy lập tức khóc lóc.
"Hu hu hu, cô thật là tàn nhẫn."
Giang Nguyễn bỏ con búp bê giấy vào túi: "Còn tàn nhẫn hơn người đàn ông mà cô yêu sâu đậm đấy. Đi, tôi dẫn cô đi xem rõ bộ mặt thật của anh ta."
Giang Nguyễn quay đầu nhìn về phía chàng trai đang khoanh tay đứng tựa cửa phòng ngủ nhìn về phía phòng khách: "Bạn học Hoắc này, cậu lấy xe máy chở tôi đi nhé?"
Phó Minh Tu cũng đi xe máy đến nhưng xe của cậu ta không thể chở người.
"Anh Vực, tối nay Tiểu Nguyễn Nguyễn giúp em một việc lớn, anh chở cô ấy một lần vì em đi!"
Hoắc Thời Vực nhếch đôi môi mỏng, không nói gì, sải đôi chân dài ra cửa trước.
Giang Nguyễn lập tức cười rạng rỡ đuổi theo.
Con búp bê giấy nhỏ ghé vào túi cô, tủi thân oán trách: "Với tôi thì hung dữ, với bạn học nam thì cười hì hì, đừng đối xử bên nặng bên nhẹ thế chứ!"
Giang Nguyễn vươn tay nhỏ vỗ lên con búp bê: "Cô là ma muốn hại người, có gì mà đòi so với bạn học của tôi?"
Huống hồ nhóc biếи ŧɦái này còn là đối tượng cô muốn cứu rỗi đấy!
Mấy người xuống tầng.
Hoắc Thời Vực đẩy xe máy từ trong hành lang ra.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng thoải mái, quần jean xanh, nhét một góc áo vào thắt lưng quần, một góc buông lơi bên ngoài, đôi chân dài bước lên xe máy toát lên vẻ hoang dã phóng khoáng.
Anh ném một cái mũ bảo hiểm cho Giang Nguyễn.
Giang Nguyễn đội mũ bảo hiểm xong, ngồi vào ghế sau của anh.
Gần như ngay khi cô vừa ngồi vững, chiếc xe đã phóng đi với tốc độ như tên bắn.
Chỗ ngồi phía sau xe máy vốn nhỏ hẹp, Giang Nguyễn không kiểm soát được mà ngả người ra sau, suýt thì té xuống.
Cô lập tức nắm lấy hai bên chỗ ngồi, đôi mắt trong veo nhìn về thiếu niên trước mặt.
Gió đêm thổi vạt áo anh phồng lên, thỉnh thoảng lướt qua chóp mũi cô.
Trên người thiếu niên có mùi xà phòng, thoang thoảng mùi thuốc lá, một mùi hương riêng biệt chỉ thuộc về anh.
Mát lành, trong sạch.
Thiến niên hơi khom người, đường cong sau gáy mượt mà đẹp đẽ, bả vai rộng mà gầy.
Nếu bỏ qua vẻ u ám trên người, anh thật sự rất giống tác phẩm hoàn mỹ dưới ngòi bút của một vị họa sĩ tài ba.
Không biết có phải vì ở gần anh hay không, Giang Nguyễn đột nhiên cảm nhận được linh khí liên tục ùa vào mũi mình.
Cô chớp mắt.
Ồ?
Linh khí phát ra từ người anh đấy.
Giang Nguyễn hít mạnh một hơi.
Wow~
Linh khí tràn đến mãnh liệt khiến cơ thể yếu ớt của cô lập tức tràn đầy sức sống.
Nhưng chẳng lâu sau, cô không hút được linh khí nữa.
Hình như chỉ hút được vài giây ngắn ngủi rồi mất hẳn.
Có phải vì hiện tại cô ít công đức quá không?
Nhưng cô thấy hơi kỳ lạ, anh là trùm phản diện muốn hủy diệt thế giới sau này mà, sao trên người lại có linh khí được?
Rất nhiều bí ẩn quanh quẩn trong lòng Giang Nguyễn, song cô không bao giờ lo lắng thái quá, chờ công lực hồi phục, cô nhất định sẽ tìm ra đáp án.
"Cô là chó à?"
Giọng nói lạnh lùng của thiếu niên đột ngột vang lên.
Lông mi dài của Giang Nguyễn run rẩy: "Hả?"
"Đang hít gì vậy?"
Giang Nguyễn: "..."
Anh có mắt sau lưng à, cô chỉ hít chút linh khí trên người anh thôi mà bị phát hiện ngay.
"Bạn học Hoắc, cậu là Đường Tăng còn tôi là yêu nhền nhện đó."
Hoắc Thời Vực lạnh lùng nói: "Còn hít nữa, tôi không quan tâm cô là nhện tinh hay cóc tinh, ông đây sẽ cho cô ngã tàn phế luôn."
Giang Nguyễn hoàn toàn không nghi ngờ anh đang hù dọa cô, với tính cách âm u của anh, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Thế nhưng sao anh có thể ám chỉ cô là cóc tinh chứ?
Nhóc con, không biết nhìn người gì hết!
Hơn ba mươi phút sau, Hoắc Thời Vực dừng xe ở một khu biệt thự giữa sườn núi.
"Phó Triết Viễn mua biệt thự ở đây từ khi nào thế nhỉ?" Phó Minh Tu thắc mắc.
Giang Nguyễn không lên tiếng, cô làm phép trước cửa biệt thự, giải trừ trận pháp trừ tà rồi gọi Tô Ngữ Nhi đang bám vào búp bê giấy ra: "Bây giờ cô có thể vào xem rồi."
Phó Minh Tu cũng muốn vào xem, Giang Nguyễn bất lực nhìn cậu ta: "Giờ cậu không sợ Tô Ngữ Nhi nữa à?"
Phó Minh Tu nhìn Tô Ngữ Nhi đang mặc áo cưới đỏ bay lơ lửng giữa không trung, đột nhiên rùng mình: "Thôi, tôi vẫn nên leo tường nhìn lén thì hơn!"
Nếu thật sự là Phó Triết Viễn hãm hại cậu ta, cậu ta muốn xem kết cục của anh ta!
Phó Minh Tu tìm một vị trí tốt, cố gắng leo lên tường.
Hoắc Thời Vực lấy điện thoại ra, ngón tay thon dài lướt một lúc, camera giám sát nhà Phó Triết Viễn kết nối vào điện thoại của anh.
Giang Nguyễn nhìn thao tác của Hoắc Thời Vực, đôi mắt sáng lấp lánh, khuôn mặt đầy ngưỡng mộ: "Cao thủ! Tôi có thể hâm mộ cậu không?"
Hoắc Thời Vực lạnh lùng phớt lờ Giang Nguyễn.
...
Sân sau biệt thự.
Trên bàn ăn dài bằng đá cẩm thạch đã bày sẵn bữa tối dưới ánh nến cổ điển lãng mạn.
Phó Triết Viễn dùng tay che mắt một người phụ nữ, dẫn cô ta ra sân sau.
Anh ta buông tay ra, người phụ nữ nhìn thấy khung cảnh lãng mạn ấm áp thì vui mừng che miệng.
"Mẹ ơi, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!" Một giọng nói trẻ con vang lên, người phụ nữ nhìn cậu bé ôm bó hoa đi tới, ngồi xuống ôm bé con vào lòng: "Cục cưng, con cũng chuẩn bị quà cho mẹ à?"
"Hoa là bố mua ạ, quà của con là nụ hôn." Cậu bé hôn lên má mẹ mình hai cái.
Gương mặt người phụ nữ tươi cười rạng rỡ.
"Chồng yêu, cảm ơn anh."
Phó Triết Viễn ôm vai vợ, hôn lên má cô ta: "Ngốc, có gì phải cảm ơn anh, anh còn phải cảm ơn em vì đã sinh cho anh một đứa con trai khỏe mạnh kháu khỉnh nữa đấy!"
Tô Ngữ Nhi lơ lửng giữa không trung thấy cảnh này, đôi mắt đỏ ngầu của cô ta như muốn vỡ ra.
Người phụ nữ Phó Triết Viễn ôm trong ngực kia không phải là bạn thân nhất của cô ta khi còn sống ư?
A a a!
Tại sao hai người họ lại ở bên nhau chứ?
Bạn thân của cô ta khi biết cô ta và Phó Triết Viễn ở bên nhau còn chê bai Phó Triết Viễn ăn bám, không phải cậu chủ nhà họ Phó, còn nói sau này sẽ tìm được nhà giàu thật sự.
Cô ta vẫn luôn nghĩ bạn thân không thích Phó Triết Viễn!
Tô Ngữ Nhi nhìn cậu bé.
Chắc bé trai khoảng hai tuổi, nghĩa là trước khi cô bệnh, họ đã ở bên nhau rồi!
"Phó Triết Viễn, anh lừa dối tôi!"