Phó Minh Tu thấy ma nữ bị Giang Nguyễn chế ngự thì không còn sợ hãi nữa, cậu ta ngồi xổm bên cạnh Giang Nguyễn, quan sát kỹ ma nữ.
"Đậu má, sao tôi thấy ma nữ này trông quen mắt quá!"
Hình như đã gặp ở đâu đó nhưng thoáng chốc không nhớ ra.
"Đương nhiên là cậu thấy quen rồi, cô ta là mối tình đầu của anh họ Phó Triết Viễn cậu đấy."
Phó Minh Tu vỗ đầu một cái, gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi!"
Cậu ta nhìn về phía ma nữ: "Cô tên Tô Ngữ Nhi phải không? Trước đây khi cô yêu anh họ tôi, tôi còn gọi cô là chị dâu ma, sao sau khi chết cô lại trở nên đê tiện vô sỉ như vậy, muốn kết duyên âm với tôi?"
Giang Nguyễn nhìn Phó Minh Tu: "Đương nhiên là cô ta bị anh họ cậu sai khiến rồi, bây giờ cô ta là ma bộc của anh họ cậu."
Phó Minh Tu kinh ngạc ngã ngồi xuống đất.
Trong lòng Phó Minh Tu, anh họ Phó Triết Viễn luôn đối xử rất tốt với cậu ta.
Khi bị bố mẹ nghiêm khắc dạy dỗ, anh họ sẽ nói tốt cho cậu ta, còn lén lút dẫn cậu ta đi chơi game, cho cậu ta tiền tiêu vặt khi cậu ta hết.
Ở chỗ anh họ, cậu ta muốn gì được nấy, hai người giống như anh em ruột vậy.
Ai cũng có thể hại cậu ta nhưng anh họ anh thì tuyệt đối không thể!
Thế nhưng rõ ràng ma nữ trước mắt này là mối tình đầu của anh họ…
Phó Minh Tu nhíu mày nhìn Giang Nguyễn: "Tiểu Nguyễn Nguyễn, có khi nào cậu tính sai không, có lẽ Tô Ngữ Nhi là ma bộc của người khác? À, tôi nhớ ra rồi, một thời gian trước tôi có đánh nhau với một tên côn đồ..."
Giang Nguyễn chán nản ngắt lời Phó Minh Tu: "Anh họ cậu đã muốn hại chết cậu rồi, cậu còn nói tốt cho anh ta!"
Sắc mặt Phó Minh Tu trầm xuống: "Nhưng từ nhỏ đến lớn, anh ấy đều đối xử rất tốt với tôi."
Giang Nguyễn cười khẩy: "Tốt đến mức nuôi hư cậu? Nếu không nhờ bố mẹ cậu, cậu lên được trung học phổ thông à?"
Phó Minh Tu: "..."
Nghĩ kỹ lại, những gì Giang Nguyễn nói có vẻ không phải không có lý.
Anh họ luôn nghe theo cậu ta, chiều chuộng cậu ta, còn dạy cậu ta cách phản nghịch với bố mẹ, muốn làm gì thì làm, quả thật không giống như đang dẫn dắt cậu ta đi đúng hướng.
Nếu không phải bố quyên góp thư viện cho trường cao đẳng Isa, cậu ta thật sự không thể vào được cấp ba.
Giang Nguyễn nhìn vẻ ngờ nghệch trong mắt Phó Minh Tu, khẽ nhếch môi: "Ma bộc quấn lấy cậu bảy bảy bốn mươi chín ngày, cậu sẽ mất mạng."
Phó Minh Tu sợ đến tái mặt.
Còn thiếu ba ngày nữa, cậu ta sẽ chết ư?
Phó Minh Tu run rẩy nắm lấy cánh tay Giang Nguyễn: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Giang Nguyễn nhìn về phía ma nữ: "Cô lấy giấy đính hôn ra đây."
Ma nữ liên tục lắc đầu: "Không được, tôi không thể lấy ra."
Cô ta đã hứa với Triết Viễn sẽ giúp anh ta hoàn thành tâm nguyện rồi.
Nếu xé bỏ giấy đính hôn, cô ta sẽ tan biến, không thể giúp Triết Viễn nữa.
Giang Nguyễn giơ ngón tay trắng muốt xoa thái dương: "Tô Ngữ Nhi, đừng coi sự hèn mọn là tình yêu chân thành, cô thật sự nghĩ Phó Triết Viễn xem cô là ánh trăng sáng, không có cô thì không được à?"
Tô Ngữ Nhi nhìn Giang Nguyễn xinh đẹp thuần khiết như tiên nữ, đôi mắt đỏ ngầu toát ra sự căm phẫn: "Cô nhóc, trông xinh đẹp dịu dàng vậy mà sao nói năng khó nghe thế?"
Cái gì mà đừng coi sự hèn mọn là tình yêu chân thành?
Lúc cô ta còn sống, Phó Triết Viễn thật sự rất yêu cô ta, rất yêu cô ta đấy nhé!
Phó Minh Tu thấy ma nữ bị Giang Nguyễn mắng đến bốc khói, trong lòng không khỏi hả dạ.
Tiểu Nguyễn Nguyễn bây giờ lợi hại hơn Giang Nguyễn chỉ biết dựa vào quyền thế nhà họ Giang bắt nạt người khác trước kia nhiều.
Mắng người ta nghe cũng sảng khoái.
"Tôi nói chuyện khó nghe? Ngay cả đậu hũ cũng có não, cô lại không có."
Ma nữ giận tím mình.
Có lẽ không cần Giang Nguyễn ra tay, cô ta đã sắp tan biến luôn rồi.
"Người Triết Viễn yêu nhất chính là tôi, tâm nguyện của anh ấy chưa hoàn thành, tôi nhất định phải giúp anh ấy!"
Giang Nguyễn nhướn mày: "Giúp anh ta hại chết Phó Minh Tu? Khi còn sống cô chưa từng làm chuyện xấu, đáng lẽ có thể đầu thai làm người nhưng cô đã đọa ma, còn cam tâm tình nguyện trở thành ma bộc của Phó Triết Viễn, giúp anh ta hại người. Chờ cô xuống địa ngục, chỉ có thể vào ba đường ác, địa ngục, ma đói, súc sinh, chịu hết tra tấn ở âm phủ."
Dù Tô Ngữ Nhi kịp thời dừng tay, không bị tiêu tan thì khi về âm phủ, cô ta vẫn sẽ phải chịu nhiều đau khổ.
Cần biết rằng, ở âm phủ cũng phải xét duyệt điểm công đức nhiều hay ít.
Tô Ngữ Nhi tức tối trừng Giang Nguyễn đầy oán hận: "Cô không hiểu tình cảm giữa tôi và Triết Viễn. Khi tôi bị chẩn đoán suy thận, không muốn liên lụy anh ấy định chia tay nhưng anh ấy vẫn không bỏ rơi tôi. Anh ấy cố gắng tìm nguồn thận cho tôi, còn tự mình làm xét nghiệm tương hợp, chỉ là không phù hợp.
Trong thời gian tôi nằm viện, anh ấy chi trả mọi chi phí cho tôi, còn đưa tiền cho gia đình tôi, mỗi ngày đều tự xuống bếp, chăm sóc tôi ngày đêm. Anh ấy là người đàn ông đối xử với tôi tốt nhất trên đời này, dù sau này phải xuống địa ngục chịu tội, tôi cũng cam tâm tình nguyện!"
Trong lòng Tô Ngữ Nhi, Phó Triết Viễn chính là người đàn ông tốt nhất trên thế gian.
Cô ta có thể sống vì anh ta, chết vì anh ta, xuống mười tám tầng địa ngục vì anh ta!
Tô Ngữ Nhi nghĩ sau khi kể ra tất cả những gì Phó Triết Viễn đã làm cho mình, Giang Nguyễn sẽ có chút xúc động. Dù sao có người phụ nữ nào không muốn có một tình yêu sâu đậm, chung thủy bền lâu chứ?
Không ngờ đôi môi hồng phớt của Giang Nguyễn chỉ thốt ra hai từ: "Thần kinh."
"Ha ha ha..."
Xin hãy tha thứ cho Phó Minh Tu đã cười không đúng lúc.
Cậu ta nhận ra Tiểu Nguyễn Nguyễn nói chuyện càng ngày càng thú vị.
Trước khi tái sinh ở địa phủ, Giang Nguyễn lướt web 10GB mỗi ngày, biết rất nhiều meme hot trên mạng.
"Cô đúng là đói bụng ăn quàng, cái gì cũng nuốt trôi được."
Tô Ngữ Nhi: "..."
Đừng tưởng cô ta không hiểu, đây là cách nói gián tiếp để chửi cô ta, hơn nữa còn chửi thậm tệ.
"Cô nói Phó Triết Viễn làm xét nghiệm tương hợp, anh ta đúng là có làm, kết quả hoàn toàn phù hợp với cô nhưng anh ta có hiến thận không? Không, thậm chí anh ta còn nói với cô rằng mình không phù hợp và sẽ tìm nguồn thận thích hợp cho cô.
Cô nói lúc cô bệnh, ngày nào anh ta cũng nấu đồ ngon cho cô nhưng mỗi lần anh ta đều nấu những món tương khắc nhau như dưa chuột và rau cần tây, đậu nành và tiết lợn, cà chua và gan lợn. Tất nhiên, những món này không thể gϊếŧ chết cô ngay lập tức nhưng sẽ ảnh hưởng đến sự hấp thu thuốc của cô.
Dựa vào tướng mạo của cô, tôi còn suy đoán ra rằng phòng bệnh cô nằm, đồ đạc trong phòng khách được sắp xếp thành góc nhọn chĩa vào phòng ngủ. Cô phải biết rằng từ trường sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể con người.
Về dinh dưỡng và phong thủy, anh ta đã có ý hại cô, cô nói xem cô không chết thì ai chết?"
Nghe Giang Nguyễn nói xong, Tô Ngữ Nhi kích động, tròng mắt đỏ ngầu, tóc tai lại bắt đầu tự bay lên: "Cô nói bậy, tôi không tin, Triết Viễn sẽ không đối xử với tôi như vậy!"
Giang Nguyễn không để ý đến Tô Ngữ Nhi đang giận dữ vô cớ, cô chậm rãi đứng dậy, buông lời cho Tô Ngữ Nhi một đòn chí mạng: "Sau khi cô trở thành ma bộc của anh ta thì không thể vào biệt thự mới anh ta mua nữa phải không? Vì anh ta đã nhờ thầy bày trận, chuyên dùng để phòng cô đấy! Tất nhiên, quan trọng nhất là anh ta phải bảo vệ vợ con của mình."
Vợ con?
Tô Ngữ Nhi trợn to đôi mắt đỏ ngầu.