Bậc Thầy Huyền Học Cứu Vớt Phản Diện Hoắc Thiếu Bệnh Kiều

Chương 7

"Chồng ơi, sao anh lại trốn em?"

Giọng nói lanh lảnh của ma nữ mang theo một tia oán trách.

Phó Minh Tu núp ở sau lưng Giang Nguyễn, sợ tới mức cả người phát run, sắc mặt trắng bệch.

"Đồ khốn, ai là chồng của cô, cút đi càng xa càng tốt!" Mặc dù sợ hãi tột độ nhưng Phó Minh Tu quá phiền vì bị ma nữ quấn lấy rồi, cậu ta hắng giọng hét lớn.

Tròng mắt dưới mái tóc của ma nữ trở nên đỏ như máu trong phút chốc, con ngươi lóe lên hai tia hung quang.

"Có phải anh bị con hồ ly tinh này mê hoặc rồi không?"

Ma nữ tưởng Giang Nguyễn không nhìn thấy cô ta, bèn duỗi hai bàn tay sơn móng đỏ tươi ra, muốn bóp cái cổ trắng nõn của cô.

Giang Nguyễn lấy ra một tấm bùa trừ tà, nhẩm một đoạn chú rồi ném về phía ma nữ.

Ma nữ hét lên một tiếng, lập tức lui về phía sau mấy bước.

Song khí oán của cô ta rất nặng, không phải ma quỷ tầm thường.

Hiện tại thân thể Giang Nguyễn chưa hoàn toàn khôi phục, linh lực yếu đi nhiều, hơn nữa lá bùa và chu sa cô dùng đều là loại phổ thông nhất, không đủ sức sát thương.

Sau khi ma nữ lui về phía sau mấy bước, cô ta lại nở nụ cười rùng rợn.

"Chồng ơi, anh nghĩ mời một cô gái nhỏ là có thể trấn áp được em à? Anh dám lén lút tìm cô gái khác sau lưng em, em sẽ cho anh thấy sự lợi hại của em!"

Dứt lời, mái tóc dài của ma nữ tự động bay lên không cần gió thổi, từng sợi hóa thành lưỡi dao sắc bén cuốn về phía Giang Nguyễn.

Cô nhanh chóng ném ra một tấm bùa định thân.

Mái tóc dài của ma nữ chỉ cách cô vài xen-ti-mét thì dừng lại giữa không trung.

Giang Nguyễn liếc nhìn Phó Minh Tu ở phía sau: "Mau đứng lên trốn vào phòng Hoắc Thời Vực đi."

Khí oán của ma nữ này quá nặng, cô đoán lá bùa chỉ kiểm soát được cô ta trong chốc lát.

Quả nhiên, ngay khi Phó Minh Tu và Giang Nguyễn chuẩn bị vào phòng Hoắc Thời Vực, bùa định thân mất hiệu lực.

Giang Nguyễn khẽ chửi thề.

Linh lực hiện tại của cơ thể này yếu quá, cô phải nhanh chóng nghĩ cách tu luyện mới được.

Mái tóc dài của ma nữ lại biến thành vũ khí sắc bén, ngay khi chúng sắp quấn lấy cổ Giang Nguyễn, một bóng người cao gầy từ trong phòng lao ra.

Răng rắc.

Cây kéo sắc bén trong tay thiếu niên cắt đứt mái tóc dài của người phụ nữ.

Ngay sau đó, thiếu niên nhấc chân dài lên, ma nữ bị đá văng ra xa mấy mét.

Ma nữ nhìn về phía thiếu niên đá cô ta, khí oán trào dâng cuồn cuộn trong hốc mắt, móng tay dài đỏ tươi đầy sát khí đâm về phía ngực anh nhưng chưa kịp chạm tới đã bị một luồng khí cát tường nồng đậm làm bị thương.

"A…."

Cô ta thét lên thảm thiết.

Giang Nguyễn suy tư nhìn Hoắc Thời Vực.

Không ngờ anh không chỉ nhìn thấy ma nữ mà trên người còn có khí cát tường có thể chấn nhϊếp tà ma.

Song dường như khí cát tường của anh bị cái gì đó phong ấn, chỉ hiển hiện khi đối mặt với vật chí âm, đồng thời trên người còn có một luồng khí đen không thể bỏ qua.

Hai loại mệnh cách cực đoan đan xen, thậm chí khí đen che lấp cả khí cát tường, khó trách anh ta lại là Thiên Sát Cô Tinh, nhóc biếи ŧɦái hủy diệt thế giới!

Lợi hại quá đi mất!

Giang Nguyễn nhân lúc ma nữ co rúm trong góc chưa đứng dậy, lại ném bùa định thân ra.

Sau khi bị Giang Nguyễn và Hoắc Thời Vực liên thủ tấn công, ma nữ hoàn toàn sụp đổ, bật khóc tức tưởi: "Tôi đến tìm chồng tôi mà, sao mấy người lại muốn tổn thương tôi? Ông xã ơi cứu em, cứu em…"

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Giang Nguyễn lạnh lùng hẳn: "Câm miệng! Phó Minh Tu là người, cô là ma, người ma khác đường, cô bị người ta mê hoặc, vốn tới để hại chết cậu ta!"

Ma nữ lắc đầu: "Không có mà, chúng tôi đã kết duyên âm, trong tay tôi còn có giấy đính hôn của chúng tôi nữa này."

Phó Minh Tu tức đến nổ phổi, không còn sợ hãi nữa, quay người nhìn về phía ma nữ trong góc: "Mẹ nó cô có bệnh à, ai kết duyên âm với cô! Thời gian trước cô mỗi ngày chạy vào mơ quấy rối tôi, giờ ngay cả ban ngày cũng không chịu buông tha, rốt cuộc tôi đã làm gì mà cô phải hành hạ tôi như vậy chứ?"

Ma nữ mặt mày xanh xao lắc đầu: "Dù sao chúng ta đã kết duyên âm, anh chính là chồng em, đời này chúng ta phải ở bên nhau!"

Phó Minh Tu tức đến mức muốn gϊếŧ người.

Giang Nguyễn đi đến trước mặt ma nữ, ngồi xổm xuống đối diện với ma nữ vài giây.

Bỏ qua sắc mặt xanh xao và đôi mắt đỏ ngầu của ma nữ, trông cô ta khá thanh tú.

"Khó trách khí oán của cô nặng như vậy, thì ra cô đã trở thành ma bộc của người khác."

Phó Minh Tu nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu: "Tiểu Nguyễn Nguyễn, ma bộc là gì?"

"Nói đơn giản thì ma bộc là khẩu súng trong tay người khác." Giang Nguyễn nhìn Phó Minh Tu: "Cậu nói ngày sinh tháng đẻ cho tôi."

Phó Minh Tu vội vàng báo ngày sinh tháng đẻ.

Giang Nguyễn bấm đốt ngón tay tính toán.

"Quả thật cậu đã kết duyên âm với ma nữ này. Kết duyên âm không chỉ cần ngày sinh tháng đẻ mà còn cần vật từ cơ thể cậu như tóc hoặc móng tay. Nói cách khác, người muốn hại cậu chính là người gần gũi nhất với cậu."

Giang Nguyễn vừa nói vừa bấm tay tính toán, trong lòng đã có manh mối.

Phó Minh Tu nhíu chặt mày: "Bố mẹ tôi yêu thương tôi nhất từ nhỏ, không thể nào hại tôi được. Bình thường tuy tôi có hơi bất cần đời nhưng cũng không kết thù với ai cả. Tôi thực sự không nghĩ ra người thân nào lại muốn hại tôi!"

Giang Nguyễn liếc nhìn ma nữ, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Phó Triết Viễn là mối tình đầu của cô phải không?"

Ma nữ chợt sửng sốt.

Phó Minh Tu cũng ngẩn người.

Phó Triết Viễn là anh họ của Phó Minh Tu, lớn hơn Phó Minh Tu mười tuổi.

Điều kiện gia đình Phó Triết Viễn không tốt lắm, năm đó sau khi bố mẹ Phó Minh Tu kết hôn chậm chạp không có con, ông nội Phó đã đưa Phó Triết Viễn về nuôi ở nhà Phó Minh Tu.

Khi Phó Triết Viễn gần mười tuổi thì Phó Minh Tu mới sinh ra.

Bố mẹ Phó nuôi anh ta gần mười năm, từ lâu đã coi anh ta như con ruột.

Ngay cả khi Phó Minh Tu ra đời, hai đứa trẻ cũng được đối xử như nhau.

Sau khi Phó Triết Viễn tốt nghiệp đại học thì vào tập đoàn Phó thị làm quản lý.

Tuy sau này tập đoàn Phó thị sẽ thuộc về Phó Minh Tu nhưng bố mẹ Phó cũng sẽ không bạc đãi Phó Triết Viễn.

Song tâm tính của Phó Triết Viễn đã thay đổi.

Từ nhỏ anh ta đã không muốn chú thím có con riêng, sau khi Phó Minh Tu ra đời, anh ta căm ghét cậu ta tột cùng.

Nếu không có Phó Minh Tu, sau này tập đoàn Phó thị sẽ thuộc về một mình anh ta.

Khi Phó Minh Tu còn nhỏ, anh ta đã cố ý rủ rê Phó Minh Tu chơi bời, không chăm chỉ học hành, dẫn dắt Phó Minh Tu theo hướng xấu.

Vì vậy thành tích học tập của Phó Minh Tu luôn kém cỏi.

Nhưng cũng may tính Phó Minh Tu vốn thiện lương, bản chất vẫn tốt.

Hai năm trước, Phó Triết Viễn biết được chú thím lập di chúc để lại phần lớn tài sản cho Phó Minh Tu, anh ta lập tức nảy ý xấu.

Chỉ cần lặng lẽ gϊếŧ chết Phó Minh Tu, tất cả mọi thứ của nhà họ Phó sẽ thuộc về anh ta.

Giang Nguyễn nhìn ma nữ: "Hai năm trước, cô phát hiện mình mắc bệnh nhiễm trùng đường tiểu, bác sĩ tuyên bố cô chỉ còn sống được nửa năm nhưng chưa đến ba tháng, bệnh tình chuyển nặng và cô qua đời sớm hơn dự kiến."

Ma nữ nhìn Giang Nguyễn như nhìn quái vật: "Sao cô biết?"

Giang Nguyễn híp mắt dò xét ma nữ, khóe môi cong lên đầy ẩn ý: "Cô không cần quan tâm tôi biết từ đâu nhưng cô ngốc thật đấy, bị người ta hại mà còn giúp họ đếm tiền!"

Bất ngờ bị mắng, ma nữ tức giận đến đỏ ngầu mắt, muốn nhảy lên tấn công Giang Nguyễn nhưng đỉnh đầu bị lá bùa trong tay Giang Nguyễn vỗ một cái, lập tức có cảm giác như hồn bay phách lạc.

"Cô còn dám nổi giận, có tin bà đây tát bay cô không?"

Ma nữ khó tin nhìn Giang Nguyễn nói thô tục: "Cô, cô, không phải cô là người Đạo giáo hả?"

"Phải thì sao, lòng dạ tôi nhỏ hẹp, tính tình nói giận, chẳng bao giờ tuân thủ quy tắc gì."

Khóe miệng của ma nữ run lẩy bẩy như mắc hội chứng Parkinson.

Cô gái trắng trẻo non nớt trước mắt này đúng là thầy tróc ma kỳ quặc nhất mà cô ta từng gặp.