Trong phòng Hoắc Thời Vực nuôi một con trăn lớn.
Người bình thường nhìn thấy nó chắc chắn sẽ sợ vỡ mật.
Bình thường con trăn nhận chủ, ngoại trừ Hoắc Thời Vực, ai đến cũng bị nó phun lưỡi cảnh cáo đuổi đi.
Lần trước Phó Minh Tu bị dọa đến mức không dám vào phòng Hoắc Thời Vực nữa.
Nhưng lúc này, con trăn lớn lại ngoan ngoãn cuộn tròn dưới chân Giang Nguyễn.
Cô còn đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn ra vuốt ve đầu con trăn.
Điều quan trọng nhất là con trăn còn bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn răm rắp.
Mắt Phó Minh Tu trợn tròn như sắp lồi ra: "Chết tiệt, chẳng lẽ nó coi Giang Nguyễn là Hứa Tiên hả?"
Con trăn nhìn thấy Phó Minh Tu xuất hiện ở cửa thì phun lưỡi dài, phát ra tiếng xì xì với cậu ta.
Phó Minh Tu sợ hãi đến mức hồn xiêu phách lạc, chạy tót ra ngoài.
Ánh mắt Hoắc Thời Vực u ám lạnh lùng, giọng nói như băng giá ngàn năm: "Cậu đã làm gì nó?"
Giang Nguyễn mỉm cười dịu dàng: "Tôi không làm gì cả. Lúc tôi vào nó định tấn công tôi, tôi chỉ cảnh cáo nó một câu rằng dám chọc tôi, tôi sẽ đập chết nó, thế là nó ngoan ngoãn nghe lời."
Giang Nguyễn có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, thuộc dáng vẻ tiên nữ, nhìn qua trong sáng vô hại, ngọt ngào, linh động.
Giọng nói của cô cũng mềm mại nhưng những lời nói ra lại cuồng ngạo khí phách vô cùng.
Hoắc Thời Vực biết rõ tính cách con trăn mình nuôi, điển hình của kẻ mềm nắn rắn buông.
Nó hẳn là cảm nhận được sự mạnh mẽ của Giang Nguyễn nên mới khuất phục.
Có lẽ thấy chủ nhân đến, con trăn bò đến bên chân Hoắc Thời Vực, tủi thân nhìn anh.
"Đồ vô dụng, cút về gầm giường đi."
Bị chủ nhân quát, con trăn lập tức lăn đi.
Giang Nguyễn nhìn Hoắc Thời Vực lạnh lùng u ám, cầm quyển sách trên bàn đi đến trước mặt anh: "Bạn học Hoắc này, cậu mang đá trên người à, sao lạnh lùng thế?"
Hoắc Thời Vực nhìn cô gái trước mắt, làn da mịn màng dưới ánh đèn không thấy một lỗ chân lông.
Đôi mắt nai trong veo, nhìn qua ngây thơ vô tội.
Không chỉ ánh mắt mà hành vi cử chỉ của cô cũng có sự thay đổi rất lớn so với trước đây.
Giang Nguyễn bị ánh mắt của Hoắc Thời Vực nhìn đến rợn cả da đầu, cô giơ tay lên quơ quơ trước mặt anh: "Bạn học Hoắc ơi?"
Hoắc Thời Vực hơi rũ hàng mi dài đen nhánh, trên khuôn mặt tuấn tú là vẻ khó lường.
Thần kinh Giang Nguyễn căng thẳng, cô cảm thấy Hoắc Thời Vực không có ý tốt.
Cô biết anh là cao thủ dùng độc, vài năm sau anh sẽ hoàn toàn hắc hóa hủy diệt thế giới bằng một loại độc mới.
Giờ anh dùng ánh mắt này nhìn cô có phải định hạ độc cô không?
"Bạn học Hoắc, nể tình hôm đó tôi ngăn cậu qua cầu Tinh Châu, chúng ta thật sự không thể hòa giải à?"
Hoắc Thời Vực lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Không thể."
Nói xong, anh vừa giơ tay lên, Giang Nguyễn cảnh giác, nhanh chóng cúi người chạy ra ngoài từ dưới cánh tay Hoắc Thời Vực.
Hoắc Thời Vực nhìn bóng dáng nhỏ nhắn chuồn đi như thỏ con, đầu lưỡi chạm lưỡi vào má trong, không nhịn được bật cười nhẹ.
Hừ.
Con bé chết tiệt này còn biết sợ cơ à?
...
Phó Minh Tu thấy Giang Nguyễn ra khỏi phòng thì tiến lên nghênh đón như cứu tinh.
"Tiểu Nguyễn Nguyễn, lần trước cậu nói nếu anh ngăn anh Vực qua cầu thì cậu có thể giúp tôi giải quyết chuyện bị bóng đè đúng không?"
Giang Nguyễn liếc nhìn sắc mặt Phó Minh Tu, khẽ nheo mắt: "Bạn học Phó, tình hình của cậu khá nghiêm trọng rồi, tôi phải thu tiền xem bói đấy."
Phó Minh Tu lập tức lấy điện thoại di động ra, thêm Wechat của Giang Nguyễn, chuyển cho cô mười nghìn tệ: "Nếu cậu giải quyết thay tôi, tôi sẽ trả thêm tiền."
Giang Nguyễn đang lúc thiếu tiền, tất nhiên sẽ không từ chối.
"Tôi không so đo với cậu chuyện trước kia nữa, dù sao chúng ta cũng là bạn học. Về phần nhà cậu, tôi không cần tính cũng biết một chút, bố mẹ cậu yêu thương nhau, cậu là đứa con trai duy nhất trong nhà, nhà họ Phó cũng xem như nhà giàu ở Diệp Thành. Từ nhỏ cậu đã được cưng chiều, không phải lo cơm áo tiền nong, sống như cậu ấm, hạnh phúc hơn Hoắc Thời Vực rất nhiều."
Hoắc Thời Vực có thể học trường trung học quý tộc là vì thành tích của anh xuất sắc, hiệu trưởng miễn học phí ba năm nên anh mới có thể đi học.
Còn Phó Minh Tu, thành tích khá kém, vào được trường là vì bố cậu ta quyên góp thư viện cho trường học.
"Vốn dĩ cậu bình an suôn sẻ đến năm mười tám tuổi, song từ sau khi tròn mười tám, tức là hơn một tháng trước, mỗi đêm cậu đều mơ thấy một phụ nữ xinh đẹp mặc váy đỏ, tướng mạo cổ điển. Lúc đầu cậu còn hơi mừng thầm nhưng dần dần, người phụ nữ đó bắt đầu quấy rầy giấc ngủ của cậu, thường xuyên ở trong mộng của cậu đến hơn nửa đêm mới rời đi. Cậu bắt đầu mệt mỏi, sức khỏe suy giảm, hay bị bệnh vặt."
Phó Minh Tu gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng, cậu nói đúng hết.”
Tuy không biết Giang Nguyên nghe nói từ đâu, cậu ta cũng không tin cô thật sự có thể giúp mình nhưng bây giờ chỉ có thể thử vận may, được đâu hay đó.
Cho dù cô không giải quyết được cũng không sao, cậu ta cũng chỉ mất mười nghìn tệ.
"Tình hình hiện tại nghiêm trọng đến mức, cho dù buổi tối không ngủ, cậu cũng sẽ gặp cô ta vào nửa đêm đúng không?"
Phó Minh Tu mở to mắt, môi khẽ run: "Chuyện này mà cậu cũng đoán được?"
"Không phải đoán, là tính toán."
Giang Nguyễn nhìn cơ thể run lẩy bẩy của Phó Minh Tu, lấy từ trong túi ra một tấm bùa bình an để cho cậu ta nắm ở lòng bàn tay. Không biết có phải là ảo giác của Phó Minh Tu hay không, cậu ta cảm thấy sau khi cầm lá bùa trong lòng bàn tay, cơn run rẩy kia đã giảm bớt đi kha khá.
"Mấy ngày nay, có phải ban ngày cô ta đều xuất hiện ở trong phòng cậu không? Ngay cả việc cậu ăn gì, ngủ giường nào, cô ta đều đưa ra ý kiến?"
Phó Minh Tu gật đầu: "Đúng, đúng vậy."
Cậu ta đã sắp bị hành hạ tới chết rồi, hôm nay cậu ta thừa dịp cô ta không có ở đây mà lặng lẽ chạy đi tìm anh Vực.
Có lẽ, sau khi cô ta phát hiện, chẳng mấy chốc sẽ đuổi theo tới đây.
Trong lúc Phó Minh Tu đang suy nghĩ, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua.
Cánh cửa vốn đóng chặt bị thổi mở.
Ánh đèn trong phòng khách bắt đầu chập chờn.
Phó Minh Tu sợ tới mức lập tức cuộn mình đến sau lưng Giang Nguyên, răng va lập cập: "Cô ta đến rồi, cô ta đến rồi..."
Mỗi lần cô ta xuất hiện đều là chiêu trò này.
Gió lạnh thổi từng đợt, ánh đèn lúc sáng lúc tối.
"Chồng ơi, sao anh lại ra ngoài mà không đưa em theo?" Giọng nữ lanh lảnh truyền tới từ cửa.
Phó Minh Tu nấp ở sau lưng Giang Nguyễn, nhắm chặt mắt, không dám nhìn ra ngoài.
Giang Nguyễn lười biếng chống hai tay lên ghế sofa, vẻ mặt thờ ơ nhìn ra cửa.
Một bóng người mặc áo cưới màu đỏ, đi giày cao gót màu đỏ, tóc tai xõa lờm xờm chậm rãi bay vào.
Bóng người kia hơi cúi đầu, tốc độ cực nhanh bay tới bên ghế sofa.
Thấy Giang Nguyễn nhìn chằm chằm mình, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, tóc xõa tung, lộ ra gương mặt xanh xao rét lạnh.
Phó Minh Tu ngẩng đầu lên nhìn từ phía sau lưng Giang Nguyễn.
Cậu ta vừa nhìn, suýt nữa đã bị dọa ngất đi!
Đậu má.
Cậu ta rất muốn quỳ xuống hát bài Chinh phục cho ma nữ.
Rốt cuộc kiếp trước cậu ta đã tạo nghiệt gì vậy?
Sao cô ta cứ luôn bám theo mãi thế?