Bậc Thầy Huyền Học Cứu Vớt Phản Diện Hoắc Thiếu Bệnh Kiều

Chương 5

Nhìn Giang Nguyễn nhỏ tuổi hơn mình nhưng suy nghĩ rất chín chắn, Nhan Tinh Tinh chợt cảm thấy mình trước đây thật ngốc nghếch.

Thực ra nghĩ kỹ lại, Tống Hoài An cũng chẳng tốt với cô ấy là bao.

Mỗi lần đi ăn, anh ta chỉ dẫn cô ấy đến những quán ăn rẻ tiền, còn đi nhà hàng sang trọng thì đều do cô ấy mời.

Quà tặng cũng toàn là đồ giả.

Có lẽ vì từ nhỏ thiếu tình cảm của bố nên khi có một người đàn ông đối xử tốt với cô ấy một chút, cô ấy đã bị mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng.

Nhan Tinh Tinh nhìn Giang Nguyễn đã cứu mạng mình, nắm chặt tay cô: "Nguyễn Nguyễn, nếu em không chê, từ nay hãy coi chị như chị ruột nhé. Em yên tâm, chị sẽ không nghĩ quẩn nữa đâu."

"Có điều chị nghĩ mãi không ra, nhà chị cũng không gây thù chuốc oán gì với Tống Hoài An, tại sao anh ta lại làm như thế?"

Giang Nguyễn bấm ngón tay tính toán: "Anh ta mở công ty thua lỗ, huy động vốn thất bại, nợ nần chồng chất, nếu không trả được sẽ phải ngồi tù. Hơn nữa, trước kia anh ta từng làm chuyện bất chính, năm năm trước anh ta đã cưới vợ ở nông thôn, chỉ là hai người không đăng ký kết hôn, sau đó vợ cũ của anh ta bị tai nạn xe tử vong, anh ta nhận được khoản bồi thường lớn, nếm được mùi ngon nên muốn kiếm thêm tiền từ người chết. Từ nhỏ chị đã không có bố, lại thêm tính cách hiền lành, ngoài mẹ ra cũng không có bạn bè thân thiết. Nếu chị và mẹ chị biến mất sẽ không ai phát hiện, cũng không có ai đòi công bằng cho hai người."

Nhan Tinh Tinh vừa khϊếp sợ vừa tức giận.

Cô ấy hoàn toàn không ngờ Tống Hoài An đã từng kết hôn!

Anh ta lừa cô ấy đủ thảm.

May mà có Nguyễn Nguyễn, nếu không cô ấy đã xuống địa ngục gặp Diêm Vương từ lâu rồi!

Nhan Tinh Tinh đưa tay ôm lấy Giang Nguyễn đầy biết ơn.

Trong khoảnh khắc đó, Giang Nguyễn cảm nhận được một tia sáng vàng rơi xuống người mình.

Cô giúp đỡ thím Nhan và Nhan Tinh Tinh tích lũy được mười điểm công đức.

...

Nhan Tinh Tinh làm thẻ điện thoại cho Giang Nguyễn, cũng mua một chiếc điện thoại mới.

Còn hơn nửa tháng nữa mới nhập học, nguyên thân đã đăng ký khoa âm nhạc ở đại học Diệp Thành, học phí mỗi năm cần khoảng năm mươi nghìn.

Hiện tại Giang Nguyễn chỉ có năm nghìn đồng tiền tiêu vặt Nhan Tinh Tinh cho, còn thiếu khá nhiều so với năm mươi nghìn.

Cô ra ngoài mua giấy bùa, chu sa, đồng xu, mai rùa.

Trong tay cô không nhiều tiền, đồ mua đều khá bình thường.

Khi trở về nhà thím Nhan, sắc trời đã tối.

Nhà của thím Nhan là ký túc xá cũ của một nhà máy, không có phòng tắm riêng, khu vực vệ sinh nằm ở phía tây tầng lầu.

Khi Giang Nguyễn đeo túi xách trở về, cô vừa vặn nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đi ra từ khu tắm rửa.

Thiếu niên vừa xách thùng vừa mặc áo phông đen.

Áo phông vừa mới kéo qua cổ, Giang Nguyễn thoáng nhìn thấy vòng eo thon gầy nhưng săn chắc của anh.

Wow.

Lại có sáu múi cơ bụng, còn có cả đường nhân ngư!

Mỏng mà rắn chắc, cơ bắp hiện rõ.

Giống như cổ họng của anh, gợi cảm quyến rũ.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, đôi mắt sâu thẳm trầm lắng của thiếu niên đảo qua hướng cô.

Bàn tay lớn mặc áo phông lập tức kéo vạt áo xuống, như sợ bị cô nhìn thêm một cái nữa vậy.

Chà, cậu chàng này cũng giữ gìn nam đức phết đấy.

Giang Nguyễn không có ký ức gì về kiếp trước của mình.

Cô không rõ kiếp trước mình sống bao lâu, càng không biết mình làm nghề gì.

Diêm Vương chỉ nói với cô rằng, cô là thiên tài huyền học.

Cũng không biết kiếp trước cô đã từng có bạn trai hay chưa…

Thiếu niên thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, đáy mắt u ám lạnh lẽo: "Cậu nhìn gì đấy?"

Giọng điệu vừa ác liệt vừa hung dữ.

Giang Nguyễn cũng không hy vọng xa vời rằng chỉ vì lần trước cô giúp anh một lần mà có thể nhận được thiện cảm, dù sao quan hệ của họ bị đóng băng hơn mét không phải chỉ một ngày.

Trước kia nguyên thân đối xử với anh thật sự quá tệ!

"Bạn học Hoắc này, bây giờ tôi đang ở nhà thím Nhan, sau này chúng ta là hàng xóm đó nha."

Giọng Giang Nguyễn cũng mềm mại trong trẻo như con người cô, khi cô cười lên vừa ngọt ngào vừa linh động.

Đôi mắt long lanh nước, trong veo vô hại, như nai con trong núi, không hiểu sao lại khiến người ta thương xót.

Hoắc Thời Vực cắn chặt răng hàm, ánh mắt lạnh lẽo dời khỏi gương mặt xinh đẹp của cô.

Cô nhóc chết tiệt này lại thay đổi kế hoạch đối đầu với mình à?

Nhìn chằm chằm vào cơ thể anh không rời mắt là muốn quyến rũ anh, rồi lại hung hăng giẫm nát lòng tự trọng của anh?

"Hừ, bị nhà họ Giang đuổi ra ngoài nên không đi làm chó liếʍ cho Tiêu Cảnh Dật nữa à?"

Nếu nguyên thân nghe được hai chữ "chó liếʍ" từ miệng anh, chắc chắn cô ấy sẽ nổi giận đùng đùng, liều mạng với anh.

Song trên mặt Giang Nguyễn vẫn giữ nụ cười ngọt ngào xinh đẹp: "Làm chó gì chứ, sau này tôi sẽ làm bố cậu ta, không tin, sau khi khai giảng cậu cứ chờ xem."

Hoắc Thời Vực: "..."

Cô nhóc này đã xảy ra chuyện gì vậy, từ hôm đâm vào xe anh rồi tỉnh lại cứ như biến thành người khác.

"Liên quan gì đến bố!" Anh ném lại một câu rồi đi vào phòng bên cạnh, đang định đóng cửa lại thì Giang Nguyễn đã theo tới.

"Bạn học Hoắc, có thể đến nhà cậu mượn mấy quyển sách xem một chút được không?"

Hoắc Thời Vực nheo mắt lại, ánh mắt hung ác nham hiểm: "Cậu chắc chắn muốn mượn?"

"Đương nhiên."

Đáy mắt đen nhánh của Hoắc Thời Vực lóe lên tia lạnh: "Phòng tôi có khá nhiều sách, cậu tự đi mà lấy."

Giang Nguyễn nhìn thấy điều bất thường trong mắt Hoắc Thời Vực.

Cô vừa đi vào trong vừa bấm ngón tay tính toán.

À.

Thì ra là vậy.

Không hổ danh là trùm phản diện sau này sẽ hủy diệt thế giới!

Tâm tư đủ đen tối.

Giang Nguyễn vừa bước vào phòng Hoắc Thời Vực, Phó Minh Tu đã chạy tới.

"Anh Vực, hình như em vừa nghe thấy tiếng của Giang Nguyễn!" Bóng đen dưới mắt Phó Minh Tu càng đậm hơn mấy ngày trước, sắc mặt vàng vọt, trông như bị hút cạn dương khí.

Hoắc Thời Vực nhìn dáng vẻ như xác sống của Phó Minh Tu, hơi nhíu đôi mày kiếm: "Cậu đến đón tôi đi dự tiệc à?"

Phó Minh Tu sửng sốt vài giây, sau khi hiểu ý tứ trong lời nói của Hoắc Thời Vực thì khóc không ra nước mắt: "Mấy ngày nay gia đình em lại tìm đạo sĩ trừ tà nhưng người phụ nữ đó vẫn xuất hiện. Em đã không chợp mắt suốt ba ngày liền rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, cmn em thật sự sẽ mời anh đi dự tiệc đám ma của em mất!"

Nói xong, như chợt nhớ ra điều gì, cậu ta liếc nhìn về phía phòng Hoắc Thời Vực: "Giang Nguyễn vào phòng anh à?"

Hoắc Thời Vực thấp giọng ừ một tiếng.

Phó Minh Tu trợn to mắt: "Mẹ kiếp, thứ trong phòng anh Vực sẽ hù chết cô ta mất!"

Phó Minh Tu còn nhớ rõ lần đầu tiên vào phòng Hoắc Thời Vực, cậu ta đã bị dọa ngất xỉu.

Anh Vực đúng là một kẻ biếи ŧɦái!

Hoắc Thời Vực lạnh lùng nói: "Cô ta tự tìm chết!"

Sau một lúc, thấy trong phòng không có động tĩnh gì, anh khẽ nhíu mày.

Chẳng lẽ cô ta chưa kịp thét lên đã bị hù chết luôn rồi?

Hoắc Thời Vực sải bước nhanh đến cửa phòng, Phó Minh Tu cũng đi theo.

Đẩy cửa phòng ra, nhìn cảnh tượng bên trong, cả Hoắc Thời Vực và Phó Minh Tu đều trợn tròn mắt.

Giang Nguyễn không những không bị hù chết mà trái lại cô còn chế ngự được con quái vật khổng lồ trong phòng.

Nghe tiếng động ở cửa, Giang Nguyễn ngẩng đầu lên từ bàn học nhìn về phía hai người.

Đôi mắt long lanh trong veo như suối, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nở một nụ cười ngây thơ vô tội.

Dưới ánh đèn màu cam, làn da cô mịn màng như trứng gà bóc vỏ.

"Bạn học Hoắc, đây là thú cưng của cậu à? Đáng yêu quá."

Hoắc Thời Vực không nói gì.

Khóe miệng Phó Minh Tu giật giật, ánh mắt nhìn Giang Nguyễn đầy kinh hãi.

Mịa.

Hoắc Thời Vực đã biếи ŧɦái lắm rồi, không ngờ Giang Nguyễn này còn biếи ŧɦái hơn!