Bậc Thầy Huyền Học Cứu Vớt Phản Diện Hoắc Thiếu Bệnh Kiều

Chương 4

Sóng biển dữ dội đánh tới, mũi và miệng Nhan Tinh Tinh tràn đầy nước biển mặn chát.

Cô ấy nhìn về phía người đàn ông trên vách núi.

Khoảng cách hơi xa, Nhan Tinh Tinh không thấy rõ vẻ mặt của anh ta lúc này nhưng cô ấy có thể nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của đối phương

Rõ ràng chồng biết bơi, tại sao không xuống cứu mình?

Không phải họ mới cưới ư, chồng yêu cô ấy nhất mà?

Tại sao lại đứng nhìn cô ấy chết?

Nhan Tinh Tinh không kịp suy nghĩ nhiều, cơ thể đã bắt đầu chìm xuống.

Cảm giác tuyệt vọng và ngạt thở như dây leo quấn chặt trái tim, gần như khiến cô ấy không thở nổi.

Trong đầu hiện lên vô số hình ảnh như một cuốn phim.

Cô ấy không muốn chết, mẹ vất vả nuôi lớn cô ấy, cô ấy còn chưa báo đáp công ơn dưỡng dục của mẹ.

Một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt Nhan Tinh Tinh.

Ngay khi cô ấy sắp bị nước biển nuốt chửng, đột nhiên, một bóng người bơi về phía cô ấy.

Trái tim đang tan vỡ của Nhan Tinh Tinh bỗng đập mạnh.

Có phải Tống Hoài An đến cứu cô ấy không?

Cô ấy biết ngay chồng sẽ không nhẫn tâm đứng nhìn cô ấy bị nước biển nhấn chìm mà.

Nhưng khi bóng người đó bơi đến bên cạnh, Nhan Tinh Tinh lại ngỡ ngàng.

Dưới ánh trăng mờ ảo, cô ấy không thể thấy rõ dáng vẻ người cứu mình.

Song thân hình mảnh mai kia khiến cô ấy thoáng cảm thấy, đó là một cô gái.

Cô gái nắm lấy cổ áo sau của Nhan Tinh Tinh, kéo cô ấy lên bờ cát.

"Tinh Tinh…"

Trong cơn choáng váng, Nhan Tinh Tinh nghe thấy tiếng khóc của mẹ.

Cùng lúc đó, trên vách núi, Tống Hoài An đang định rời đi sau khi nhìn thấy Nhan Tinh Tinh chìm xuống biển, bỗng nghe thấy giọng nói của thím Nhan.

Tim anh ta đập thót.

Chắc chắn là ảo giác thôi!

Theo lý thuyết, lúc này thím Nhan đã ra nước ngoài rồi.

Bà ấy không thể nào xuất hiện ở đây được!

Song để đảm bảo an toàn, Tống Hoài An vẫn nhanh chóng đi xuống từ vách núi.

Khi anh ta nhìn thấy mấy bóng đen trên bãi biển, trong đầu Tống Hoài An lập tức trống rỗng.

Trong thoáng chốc, cả người đều run rẩy.

Nhan Tinh Tinh được cứu rồi.

Thím Nhan đến, còn có một cô gái trẻ lạ mặt, khoảng mười tám mười chín tuổi nữa.

Sau cơn hoảng hốt, Tống Hoài An nhanh chóng bình tĩnh lại.

Thím Nhan và cô gái trẻ đều không đáng sợ!

"Tinh Tinh, em không sao chứ?" Tống Hoài An chạy về phía Nhan Tinh Tinh, muốn ôm cô ấy vào lòng nhưng Nhan Tinh Tinh lại dựa vào người mẹ.

Cô ấy vẫn còn rất yếu, ánh mắt nhìn về phía Tống Hoài An như nhìn kẻ thù.

Thím Nhan trừng Tống Hoài An đầy căm phẫn, giơ tay lên tát mạnh vào mặt anh ta: "Đồ súc sinh, chỉ vì khoản bảo hiểm lớn kia mà muốn hại chết con gái tôi!"

Ánh mắt Tống Hoài An vốn còn muốn giả vờ quan tâm Nhan Tinh Tinh đột nhiên trầm xuống.

Sao thím Nhan biết chuyện anh ta mua bảo hiểm?

Tống Hoài An thu lại vẻ hung ác trong đáy mắt, ngồi xuống bên cạnh Nhan Tinh Tinh: "Tinh Tinh, em đừng nghe mẹ nói bậy, anh không có ý đó."

Hàng lông mi đẫm nước mắt của Nhan Tinh Tinh khẽ run rẩy: "Nếu không có ý định đó, tại sao anh đẩy em rơi xuống vách núi, tại sao nhìn em chìm xuống biển lại thấy chết không cứu?"

"Tinh Tinh, anh đâu có đẩy em? Nếu anh không muốn cứu em, tại sao bây giờ anh lại đến bãi biển? Em biết đấy, anh sợ độ cao, thấy em không cẩn thận ngã xuống, anh hoảng hốt nên mới không thể cứu em ngay được."

Đầu Nhan Tinh Tinh hơi hỗn loạn, cô ấy quá yêu Tống Hoài An, anh ta chỉ nói vài câu đã khiến cô ấy mềm lòng.

Có lẽ là cô ấy nhớ nhầm, anh ta thật sự không đẩy cô ấy, là cô ấy không cẩn thận ngã xuống.

Giang Nguyễn đứng một bên, lạnh lùng quan sát Tống Hoài An nói dối trơn tru.

Rõ ràng Nhan Tinh Tinh đã bị Tống Hoài An thao túng tâm lý!

"Tinh Tinh, là lỗi của anh, không nên đưa em đến vùng biển vắng vẻ này khi em nói muốn đến nơi yên tĩnh. Lần sau chúng ta sẽ đến những vùng biển đã được khai phá, có biện pháp bảo đảm an toàn." Tống Hoài An nắm tay Nhan Tinh Tinh.

Thím Nhan thấy Nhan Tinh Tinh xúc động thì gạt phắt tay Tống Hoài An ra, tức giận trừng con gái: "Nếu không phải cô Giang ra tay cứu giúp, con đã bị nước biển nuốt chửng rồi. Chẳng trách cô ấy lại nói con bị tình yêu làm mụ mẫm cả người, ngay cả mẹ cũng không chịu nổi nữa!"

Giang Nguyễn khẽ thở dài: "Chị Nhan, chị nói Tống Hoài An yêu chị nhưng anh ta còn không muốn tặng chị vàng thật. Chị nhìn vòng tay vàng trên tay mình xem, sau khi ngâm nước biển đã đổi màu, rõ ràng làm bằng sắt, bên ngoài chỉ mạ một lớp vàng thôi."

Nhan Tinh Tinh cúi đầu nhìn vòng tay trên cổ tay mình, quả thật lớp vàng đã bong ra, bên trong lộ ra chất liệu bị gỉ sét.

Nhan Tinh Tinh không thể tin nhìn Tống Hoài An, anh ta vừa định giải thích thì giọng Giang Nguyễn lại vang lên: "Người đàn ông này không chỉ có lòng dạ độc ác, mua bảo hiểm tai nạn vợ chồng để gϊếŧ chị lấy tiền mà còn đối xử với mẹ chị tồi tệ. Thực ra anh ta cho mẹ chị đi du lịch nước ngoài là để lừa bà ấy ra nước ngoài bán nội tạng, lúc đó anh ta lại có thể lấy được thêm một khoản tiền."

Nhan Tinh Tinh và thím Nhan kinh hoàng, vừa sợ hãi vừa hoảng loạn, mặt trắng bệch.

Còn Tống Hoài An, lưng toát mồ hôi lạnh, cảm giác như rơi xuống vực sâu.

Rốt cuộc cô gái này là ai?

Tại sao đối phương lại có thể nói ra toàn bộ kế hoạch của anh ta?

Đáy mắt Tống Hoài An hiện lên sát khí nồng đậm, anh ta mạnh mẽ rút ra một con dao từ thắt lưng, đâm về phía Giang Nguyễn.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng quát vang lên: "Đứng im!"

Nhận được điện thoại báo án, cảnh sát nhanh chóng chạy tới.

Tống Hoài An đứng sững tại chỗ.

Anh ta không ngờ thím Nhan và cô gái này lại báo cảnh sát!

Anh ta hiểu thím Nhan, bà ấy không thể nghĩ ra chuyện này, tất cả đều do cô gái này sắp đặt.

"Cho dù cảnh sát đến, tôi cũng chỉ là cố gắng đe dọa cô, không thực sự làm tổn thương ai, bị giam nửa tháng là ra thôi."

Giang Nguyễn hơi nhướn mày, cô chậm rãi lấy điện thoại của thím Nhan ra.

"Tôi đã quay video cảnh anh đứng trên vách núi đẩy Nhan Tinh Tinh rồi, cả đoạn trò chuyện với tổ chức buôn bán nội tạng ở nước ngoài trên điện thoại của anh, tôi sẽ báo hết cho cảnh sát."

Hai chân Tống Hoài An hoàn toàn mềm nhũn.

Trong đầu anh ta hiện lên hai chữ.

Xong rồi.

Khi bị cảnh sát áp giải đi, anh ta hoảng sợ nhìn Giang Nguyễn: “Rốt cuộc cô là ai?"

Giang Nguyễn: "Là thần chết đưa anh xuống địa ngục đó."

...

Sau khi lấy lời khai ở đồn cảnh sát xong, Giang Nguyễn và hai mẹ con thím Nhan trở về Diệp Thành.

Giang Nguyễn không có chỗ ở, thím Nhan nhiệt tình đưa cô về nhà mình.

Nếu không có Giang Nguyễn, bà ấy đã mất đứa con gái duy nhất.

Tuy Nhan Tinh Tinh đã nhìn thấy bộ mặt thật của Tống Hoài An nhưng vết thương lòng không thể nhanh chóng lành được.

Sau khi về nhà, cô ấy khóc suốt cả ngày.

Thím Nhan lo lắng không yên, sợ cô ấy làm chuyện dại dột.

"Nguyễn Nguyễn à, Tinh Tinh cứ thế này hoài, cháu có cách nào giúp nó không?"

Từ khi Giang Nguyễn cứu Nhan Tinh Tinh một mạng, trong lòng thím Nhan, cô giỏi giang như tiên nữ vậy!

Giang Nguyễn vào phòng Nhan Tinh Tinh, bảo cô ấy đọc theo một đoạn chú thanh tâm.

Nhan Tinh Tinh đọc xong, cảm thấy những u uất trong lòng tan biến đi khá nhiều.

"Chị Tinh Tinh, trên đời này có vô số đàn ông, gặp phải kẻ xấu thì đổi người khác. Nếu cứ tiếp tục đau khổ, tuyến vυ' sẽ bị u, buồng trứng sẽ bị nang, cần gì phải làm khổ bản thân như vậy?"