Tại một góc cầu vượt…
Phó Minh Tu kéo Hoắc Thời Vực đứng ở đó. Trước đó Phó Minh Tu chạy đi tìm Giang Nguyễn, cậu ta biết chuyện cô mở sạp hàng bên kia cầu vượt qua miệng thím Nhan.
Ban đầu Phó Minh Tu định tới đây một mình, nhưng Hoắc Thời Vực lại nói muốn ra ngoài mua đồ nên cả hai đã đi cùng nhau tới đây.
Thấy Giang Nguyễn nhìn tướng đoán mệnh cho Du Tử Chu và Lâu Tâm Nguyệt, Phó Minh Tu tặc lưỡi bảo lạ.
“Tại sao trước đây em lại không phát hiện ra Tiểu Nguyễn Nguyễn là thiên sư nhỉ?”
Không biết có phải trên mặt Giang Nguyễn có filter hay không, nhưng Phó Minh Tu càng nhìn càng thấy Giang Nguyễn giống tiên nữ nhỏ hạ phàm – Dao Trì.
Trán Hoắc Thời Vực còn nóng bừng, đôi mắt phượng dài hẹp bị vài lọn tóc mái rũ xuống che phủ xuất hiện vài tơ máu màu đỏ nhạt. Anh đút một tay vào túi quần, nói với giọng trầm thầm: “Chỉ có những kẻ bị teo não mới có thể nghĩ cô ta vẫn là Giang Nguyễn trước đây.”
Phó Minh Tu xoa chóp mũi, cậu ta tỏ vẻ khó hiểu: “Anh Vực, anh đang nói cái gì vậy? Em không hiểu lắm.”
Điều duy nhất mà cậu ta hiểu là Hoắc Thời Vực mắng cậu ta là kẻ bị teo não.
Được rồi, nếu để so với chỉ số thông minh của anh Vực thì đúng là cậu ta chỉ xứng làm kẻ ngu ngốc.
Hoắc Thời Vực không thèm để ý tới Phó Minh Tu nữa, thấy Lâu Tâm Nguyệt thẹn quá hóa giận muốn đạp đổ sạp hàng của Giang Nguyễn, Hoắc Thời Vực bước tới.
“Nếu còn la lối khóc lóc nữa, cô có tin tôi ném cô từ trên cầu vượt xuống không?” Một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng, u ám không có độ ấm mỏng manh nào vang lên.
Lâu Tâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên đã tới đây từ lúc nào, sự chú ý đổ dồn vào khuôn mặt với biểu cảm tức giận của anh, cô ta cảm nhận được sống lưng mình ớn lạnh.
Hồi cấp ba Lâu Tâm Nguyệt cũng học tại trường cao đẳng Isa nên cô ta hiểu rõ tính Hoắc Thời Vực.
Thời điểm Lâu Tâm Nguyệt còn chưa hiểu biết về con người anh, cô ta đã từng bị mê hoặc bởi vẻ ngoài khôi ngô, đẹp như tranh vẽ ấy. Nhưng sau khi hiểu rõ con người anh, phát hiện anh có tính khí thất thường, đánh người thẳng tay, nắm đấm cứng như sắt, một con người mà không có nhân tính, tình cảm cộng thêm tính hung ác tàn nhẫn chẳng khác gì một kẻ điên.
Trước đó Giang Nguyễn dám đối đầu với Hoắc Thời Vực, cô ta còn thấy vui sướиɠ trong lòng khi nhìn người khác gặp họa, hy vọng Hoắc Thời Vực sẽ xử lý Giang Nguyễn. Nhưng từ trước tới giờ Hoắc Thời Vực chưa từng xuống tay với Giang Nguyễn.
Tuy nhiên, Lâu Tâm Nguyệt có thể nhìn ra được rằng Hoắc Thời Vực khinh thường việc đối phó với thứ vô dụng, yếu mềm như Giang Nguyễn, anh cực kỳ chán ghét và rất phản cảm với Giang Nguyễn.
Lâm Tâm Nguyệt không hiểu, tại sao bây giờ anh lại đứng ra bênh vực Giang Nguyễn?
Theo lý thuyết, Giang Nguyễn bị nhà họ Giang đuổi ra ngoài, anh phải bỏ đá xuống giếng mới đúng chứ!
“Nếu cô ta đã xem xong cho cô rồi thì mau cút đi, đừng đứng ở đây làm chướng mắt người khác.” Hoắc Thời Vực cảnh cáo với đôi mắt lạnh lùng u ám.
Lâu Tâm Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, cô ta dám kêu gào trước mặt Giang Nguyễn nhưng không đủ can đảm để kêu gào trước mặt Hoắc Thời Vực.
Khi Lâu Tâm Nguyệt bò dậy từ trên đất rồi chuẩn bị rời đi, cô ta nói một câu trong tình trạng tức hộc máu: “Hoắc Thời Vực, anh là cái thứ hèn nhát, trước đây Giang Nguyễn đối xử với anh như vậy mà anh vẫn đi bảo vệ cô ta!”
Dứt lời, cô ta sợ Hoắc Thời Vực sẽ đuổi theo đánh mình nên đã hoảng loạn bỏ chạy. Thậm chí cô ta còn quên nhặt chiếc điện thoại di động rơi trên nền đất.
Giang Uyển Đình thấy vậy thì vội vàng chạy đuổi theo Lâu Tâm Nguyệt.
Giang Nguyễn liếc nhìn Hoắc Thời Vực, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn xuất hiện nụ cười ngọt ngào mê đắm lòng người: “Bạn học Hoắc, vừa nãy cậu rất tuyệt, tôi có thể xin trở thành cư dân thường trú trong lòng cậu không?”
Vẻ tức giận trên khuôn mặt Hoắc Thời Vực còn chưa nguôi, anh liếc nhìn Giang Nguyễn, cười như không cười: “Cậu đang nằm mơ cái rắm gì thế?”
Giang Nguyễn: “…”
Không sao, cô nên làm quen, dù sao thì một tên biếи ŧɦái miệng chó không phun được ngà voi là đương nhiên.
“Này, cô gái, tôi là mẹ của Lâu Tâm Nguyệt, cho hỏi những lời cô vừa nói có phải sự thật không?” Giọng nói run rẩy của bà Lâu từ chiếc điện thoại di động Lâu Tâm Nguyệt làm rơi truyền đến.
Giang Nguyễn nhặt điện thoại lên, cô khẽ đáp: “Đó là sự thật.”
Bà Lâu không muốn tin chuyện con trai mất tích là do chính Lâu Tâm Nguyệt sắp đặt. Nhưng tất cả những điều bà ấy sợ hãi lại là sự thật.
“Cô gái, tôi… Con trai tôi có còn sống không?”
Khi hỏi câu này, trái tim bà Lâu như nhảy lên tới cổ họng.
“Dì à, con trai dì vẫn còn sống, nhưng giờ cậu ấy đang ở đâu thì tôi cần phải gặp dì trực tiếp mới có thể xem được. Tất nhiên với điều kiện tiên quyết là dì phải tin tưởng lời tôi nói, đừng vội chất vấn Lâu Tâm Nguyệt ngay lúc này, nếu không con trai dì sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng.”
Bà Lâu run rẩy đồng ý, sau khi lưu xong số điện thoại của Giang Nguyễn, bà ấy kết thúc cuộc gọi.
Giang Nguyễn xóa nhật ký cuộc gọi của bà Lâu. Cô giao điện thoại di động của Lâu Tâm Nguyệt cho Phó Minh Tu: “Cậu cầm trả lại cho Lâu Tâm Nguyệt đi!”
Phó Minh Tu gật đầu: “Tôi cầm trả cô ta ngay đây, đúng rồi Tiểu Nguyễn Nguyễn, hôm nay tôi tới đây là vì có việc cần tìm cô.”
“Có phải vì chuyện của Cố Tri Diễn không?”
Phó Minh Tu nói với vẻ khϊếp sợ: “Ngay cả cái này mà cô cũng bói ra được à?”
“Có phải tối hôm qua Cố Tri Diễn đã uống thuốc ngủ tự sát ngay trước mộ bố mẹ anh ta không?”
Phó Minh Tu gật đầu: “Đúng vậy, anh Tri Diễn thật sự rất thảm, nhưng cũng may là nhân viên nghĩa trang đã phát hiện kịp thời và đưa anh ấy tới bệnh viện, cứu được một mạng người.”
Giang Nguyễn khẽ gật đầu: “Đợi sau khi anh ta xuất viện, cậu có thể bảo anh ta liên hệ với tôi.”
Giang Nguyễn nhớ lại ngoại hình của Cố Tri Diễn, anh ta có hàng lông mày kiếm và đôi mắt sáng, tai sát đầu, là kiểu tướng mạo không bình thường.
Nhưng vì bên cạnh anh ta có kẻ hèn quấy phá nên mới có thể dẫn tới việc anh ta phải gánh cái danh là tai họa.
Phó Minh Tu vội gật đầu: “Đợi lát nữa tôi sẽ tới bệnh viện nói chuyện này với anh Tri Diễn.”
Phó Minh Tu nhìn Giang Nguyễn với đôi mắt lấp lánh, trải qua chuyện hôn nhân ma lần đó, bây giờ cậu ta đã là một người hâm mộ nhỏ của Giang Nguyễn.
Sau khi Phó Minh Tu rời đi, Giang Nguyễn nhìn Hoắc Thời Vực: “Còn một quẻ nữa là công việc hôm nay của tôi kết thúc rồi, đợi lát nữa tôi mời cậu ăn cơm.”
Hoắc Thời Vực khua tay tỏ vẻ không sao, khuôn mặt anh tuấn lạnh như băng toát ra sự âm hiểm, thâm trầm: “Tôi không quan tâm cậu là ai, nhưng cậu đừng có ý đồ rình rập gì tôi, nếu không…”
Anh làm động tác cắt cổ với cô.
Cánh môi hồng hào mềm mại của Giang Nguyễn mím chặt.
Hoắc Thời Vực tặng cô một ánh mắt u ám lạnh lẽo, sau đó xoay người rời đi.
Giang Nguyễn nhìn theo bóng lưng gầy gò lãnh đạm của người thiếu niên, khóe môi vốn đang mím chặt chợt nhếch lên tạo thành một nụ cười sung sướиɠ với đường cong tuyệt đẹp. Nhóc biếи ŧɦái này rất thông minh. Xem ra anh đã đoán được việc cô đổi linh hồn.
“Cô gái, cô có thể bói vận mệnh một người được thật ư?”
Một người đàn ông mặc áo polo phối với chiếc quần âu, đầu tóc vuốt keo bước tới.
Nhìn người đàn ông này chắc cũng khoảng ngoài năm mươi tuổi, nhưng vì biết cách chăm sóc bản thân nên nhìn qua cũng chỉ như người đang độ tuổi bốn mươi.
Người đàn ông sở hữu khuôn mặt chữ do điển hình, trán nhọn dài, gò má và xương gò má tương đối rộng, đây là tướng mặt hữu địa vô thiên.
Phần lớn những người có tướng mặt này sẽ không được thông minh lắm nhưng lại rất có nghị lực, có thể chịu đựng khó khăn trong công việc, gặp nhiều trở ngại khi còn trẻ. Tuy nhiên, vì cái tính kiên trì làm việc đến cùng nên tới tầm tuổi trung niên và khi về già sẽ có cuộc sống khá sung túc.
Giang Nguyễn gật đầu: “Đúng vậy, một ngàn một quẻ, ngài muốn xem về chuyện hôn nhân của mình ư?”
Ban đầu người đàn ông còn thấy Giang Nguyễn lấy một ngàn một quẻ là hơi đắt, mặc dù điều kiện hiện giờ của ông ấy cũng không tồi, nhưng khi còn trẻ ông ấy từng trải qua nhiều khó khăn, mà những người thế hệ ông ấy cũng quen sống tiết kiệm rồi.
“Cháu có thể nhìn ra chú muốn xem chuyện hôn nhân ư?” Người đàn ông hơi ngạc nhiên, rõ ràng ông ấy còn chưa nói gì cả.
Ông ấy mới đi mua sắm đồ trong trung tâm thương mại xong, khi đi qua cầu vượt nhìn thấy cô gái trẻ đang bói mệnh cho người ta, ông ấy cảm thấy khá thú vị, nghĩ sắp tới mình cũng chuẩn bị đi nhận giấy đăng ký kết hôn cùng cô bảo mẫu nên muốn để cô gái trẻ này xem hộ ngày lành tháng tốt.
Giang Nguyễn mím môi, nói: “Chú à, cháu nói chuyện khá thẳng thắn, nếu chú vẫn muốn xem thì cháu sẽ nói thật cho chú nghe.”
Nghe vậy, một dự cảm chẳng lành bất chợt trào dâng trong lòng người đàn ông.