Cô Vợ Thần Côn: Ông Xã Tà Ác, Thu Phục Anh!

Chương 5: Bỏ trốn mất dạng

Giọng điệu của anh rất nguy hiểm, sát khí rất mạnh.

“Khụ... Khụ...” mặt Bạch Tịch vì thiếu dưỡng khí đỏ bừng lên, nhìn người đàn ông đang vô cùng dữ tợn này, trong nội tâm của cô chỉ có một câu, đậu móe.

Không phải đã động dục đến mất đi lý trí rồi à? Còn biết chơi chiêu giả vờ ngất này sao?!

“Trên đời này không có một người nào dám ra tay với tôi mà vẫn còn sống...”

Anh còn chưa nói hết, đã thấy sau gáy truyền đến cảm giác đau đớn, ngay trước khi ngất đi, anh còn thấy được "cậu thanh niên" kia cười khẩy với mình một cái.

“Xin lỗi nhé, có thể là tôi sẽ trở thành người đầu tiên còn sống rồi.” Bạch Tịch cười khẽ.

Tự tin hả? Gặp phải cô thì cũng tắt điện thôi!

Sau khi anh ta ngất đi, bàn tay đang bóp cổ Bạch Tịch cũng buông lỏng ra, cô đạt được tự do trước tiên cảm thấy rất biết ơn cái gạt tàn thuốc trong tay.

Ừm, may mà vừa rồi cô nhanh nhẹn, thôi được rồi, là cô quên không ném nó đi, nếu không thì hôm nay cái mạng nhỏ này của cô sợ là phải viết di chúc ở đây rồi.

Lại phát tiết một chút, nhấc chân đạp mấy cái lên người anh ta, lúc này Bạch Tịch mới chậm rãi thở phào một hơi.

Sợ quần áo trên người bất lợi cho việc chạy trốn, nghĩ nghĩ, Bạch Tịch cởi luôn cái áo khoác trên người anh ta ra, mặc lên người mình.

Không mất nhiều thời gian, cô đã kéo lê cái chân bị thương của mình bỏ trốn mất dạng.

Lúc Từ Thịnh đến phòng tổng thống của khách sạn tìm được chủ của mình thì sợ chết khϊếp.

“Anh Xuyên, anh tỉnh lại đi, đừng dọa tôi mà!” Đã xảy ra chuyện gì vậy, sao lại bị người ta chà đạp thành như vậy.

Chỉ mặc độc một cái quần đùi nằm ở trên thảm, gương mặt điển trai còn sưng vù một bên, môi vừa sưng lại rách da, mà trên người cũng chỗ xanh chỗ tím, như là bị người nào đó đạp vào vậy.

Một lúc lâu sau anh mới tỉnh lại, cảm giác người mình lạnh lẽo, hai hàng lông mày nhíu chặt, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Thịnh.

Từ Thịnh bất giác lắc lắc đầu, “Không phải tôi làm.”

“...”

“Anh Xuyên, lúc tôi tìm anh, anh đã như vậy rồi, tôi thật sự không làm gì anh cả!” Từ Thịnh ấm ức nói.

Mặt Tư Mộc Xuyên sầm xuống, trong đầu lại hiện lên nụ cười đắc ý của "tên nhóc" kia trước lúc mình ngất đi, sát khí bốc lên ngùn ngụt.

Từ Thịnh cảm giác được lão đại nhà mình đằng đằng sát khí, vô ý thức run lên, “Anh, anh Xuyên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Anh ta tuyệt đối không phải là vì tò mò mà hỏi đây, ừm, anh ta chỉ là quan tâm nên mới hỏi thôi.

Tư Mộc Xuyên mặt không biểu tình liếc anh ta một cái, sao anh có thể nói cho đàn em của mình là mình hôn một tên đàn ông, xong lại còn bị tên nhóc đó mắng nữa chứ.

Chậm rãi đứng dậy, Tư Mộc Xuyên cúi đầu nhìn những vết bầm tím ở trên người, rõ ràng mà bị đánh nên mới thế này, lệ khí lại bốc lên ngùn ngụt.

Ranh con chết tiệt, đừng để cho tôi bắt được.

“Quần áo.” Tư Mộc Xuyên lạnh lùng nói.

Từ Thịnh phản xạ có điều kiện cởϊ áσ khoác của mình ra đưa tới, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của lão đại nhà mình, mới nhớ tới anh có bệnh sạch sẽ, nên lại ngượng ngùng thu tay về.

“Vậy tôi sẽ cho người mang quần áo tới ngay.”

“Chuyện ngày hôm nay...”

“Tôi không thấy gì hết.” Với tư cách là một lão làng trong việc nhìn mặt để nói chuyện, Từ Thịnh vội vàng lắc đầu, dường như nhớ ra cái gì, anh ta lại lo lắng hỏi: “Đúng rồi, anh Xuyên, anh... đã ổn rồi sao?”

Tư Mộc Xuyên giật mình, trên người ngoại trừ mấy vết thương ngoài da và bầm tím, thì sự xúc động trong cơ thể đã biến mất rồi, như là chưa bao giờ phát tác vậy.

“Lúc này có lẽ đã ổn rồi.”

Từ Thịnh nghe xong, trong mắt lập tức toát ra sự vui vẻ, “Chẳng lẽ là thuốc của Giác có hiệu quả rồi?”

Tư Mộc Xuyên nhìn Từ Thịnh, nhưng lại lắc đầu, không hiểu sao tự nhiên trong đầu lại xẹt qua gương mặt của "tên nhóc" đã đánh mình ngất đi, một lúc lâu sau anh mới nói: “Bây giờ cậu đi điều tra một người...”

Vài câu ngắn gọn đã dặn dò xong, Từ Thịnh cũng rất nhanh rời khỏi phòng, tìm đến phòng giám sát của khách sạn.

Anh ta rất nóng lòng muốn biết, rốt cuộc là ai giỏi như vậy, vậy mà lại dám ra tay với lão đại của anh ta.

Chậc chậc, to gan tới mức cắn xước cả môi của lão đại, đùng là làm cho người ta muốn không tò mò cũng không được, cộng thêm lần này lão đại phát bệnh lại khỏi rất nhanh, nên anh ta lại càng tò mò hơn.