Cô Vợ Thần Côn: Ông Xã Tà Ác, Thu Phục Anh!

Chương 6: Hóa ra mọi chuyện là thế này

Rất nhanh, Từ Thịnh đã tìm được đoạn băng ghi hình, đến lúc anh ta nhìn thấy lão đại nhà mình lôi cổ một cậu thanh niên đi vào phòng, thì kinh ngạc mở to mắt, tưởng chừng hai tròng mắt sắp rơi ra đến nơi luôn.

Cơ thể của lão đại nhà mình có vấn đề đặc biệt, bọn họ làm đàn em đương nhiên đều biết, nếu mà bắt một cô gái để làm giảm bớt tình trạng lúc phát bệnh thì còn có thể hiểu được, nhưng sao lại đi bắt một cậu nam sinh!

Chẳng trách lúc nãy mình hỏi môi lão đại bị sao thế, ánh mắt của lão đại lại đáng sợ như vậy.

Hóa ra mọi chuyện là thế này.

Nhưng mà, theo thời gian gi lại trong camera, thì từ lúc cậu thanh niên kia bị lão đại mang vào phòng cho đến lúc cậu ta chạy đi, chỉ là mười phút ngắn ngủi, mà mình tìm được lão đại, nhiều lắm cũng chỉ chừng mười phút.

Nói cách khác, lần này thời gian phát bệnh của lão đại vậy mà không quá nửa tiếng!

Nếu giống như trước kia, không qua mấy tiếng đồng hồ tuyệt đối không thể đỡ được, mặc dù sau khi ổn định lại thì sức khỏe của anh ấy cũng phải suy yếu mất một hai ngày.

Tình hình như hôm nay quả thật rất đặc biệt.

Từ Thịnh suy nghĩ, lại nhìn gương mặt đang được phóng đại trên màn hình của Bạch Tịch, chẳng lẽ cậu nhóc mới mười sáu mười bảy tuổi này lại có trợ giúp gì với bệnh của lão đại?

Sau đó, Từ Thịnh chụp ảnh Bạch Tịch lại, gửi cho đám đàn em đi điều tra.

****

Bạch Tịch mặc quần áo khoác cởi từ trên người Tư Mộc Xuyên, lại cải trang một chút, nhẹ nhõm chạy ra khỏi khách sạn.

Bởi vì chân cô rất đau, cô sợ có vấn đề gì nên gọi xe đi thẳng đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, sau khi Bạch Tịch liên tịch hỏi bác sĩ xem chân có bị sao không, có phải chỉ cần tĩnh dưỡng mấy tháng là khỏe, sẽ không để lại bất kỳ di chứng nào không, được câu trả lời là đúng thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Lấy thuốc xong, Bạch Tịch vừa đi ra khỏi bệnh viện, điện thoại trong túi quần lại đổ chuông.

Lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi đến, mặt Bạch Tịch lập tức trầm xuống.

Người gọi đến không phải ai khác mà chính là cái tên khốn đã xúi Bạch Hi nhảy lầu và hẹn cô đến khách sạn, Ngôn Tử Khinh.

Nghĩ lại chuyện mình gặp phải trong khách sạn kia, Bạch Tịch lại rất tức giận.

Tuy nói tất cả nhân quả đều là do chủ nhân của thân thể này cam tâm tình nguyện, nhưng tên khốn Ngôn Tử Khinh này lại chà đạp tình cảm đơn thuần nhất của một người thì là không nên rồi!

Cho nên, cô đã sử dụng thân thể của Bạch Hi, coi như là để cảm ơn, cô sẽ không dễ dàng buông tha cho Ngôn Tử Khinh.

Khóe môi khẽ nhếch lên, Bạch Tịch không nghe máy mà tắt nguồn luôn.

Đầu điện thoại bên kia, Ngôn Tử Khinh nghe tiếng tút báo tắt máy, lập tức nhíu mày lại, dường như không ngờ tên ẻo lả cả ngày lẽo đẽo đi theo sau mình lại tắt máy không nghe điện thoại của mình.

Anh ta gọi lại một lần nữa thì trong điện thoại lại vang lên tiếng thông báo thuê bao đã tắt máy, sắc mặt Ngôn Tử Khinh càng trở nên khó coi.

Tên ẻo lả chết tiệt, hẹn mình đến khách sạn này để làm gì?

Nhìn số phòng trước mắt, cuối cùng Ngôn Tử Khinh cũng không gõ cửa, mà cười khẩy một cái rồi quay người bỏ đi.

Hôm nay mình đúng là đầu óc có vấn đề rồi, tự nhiên lại đi tới chỗ này.

Nếu như lúc này Bạch Tịch có ở đây, cô nhất định sẽ biết chỗ phòng mà Ngôn Tử Khinh vừa đứng, chính là phòng mà lúc nãy suýt nữa cô đã bị ba tên gay kia chà đạp.

Sau khi Bạch Tịch rời khỏi bệnh viện, bắt xe trở về nhà họ Bạch.

Trên xe, cô tại cố gắng tiêu hóa những ký ức về nhà họ Bạch trong đầu.

Nhà họ Bạch là một thế gia phong thuỷ, mặc dù không phải hào phú ở thành phố A, nhưng người nhà họ Bạch dựa vào bản lĩnh xem phong thuỷ cho hào phú và con cháu nhà quý tộc, cộng thêm có lịch sử hàng trăm năm, nên cũng có được địa vị hết sức quan trọng.

Tục ngữ nói, thà rằng đắc tội tiểu nhân, cũng đừng đắc tội thầy phong thủy.

Bởi vì thuật sĩ lợi hại, lúc nào cũng có thể thay đổi vận mệnh của một người.