[Esport] Các Đồng Đội Cứ Muốn Bảo Vệ Tôi

Chương 13: Cậu lên đánh thay cậu ta đi

Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên.

Cậu hoảng hốt rụt người lại trong chăn, đôi mắt sợ hãi nhìn chằm chằm về phía cửa.

"Lâm Tiêu, cậu tỉnh chưa?" Bạch Dã đập cửa, giọng có vẻ gấp gáp. "Hôm nay xảy ra chuyện lớn rồi! Chúng ta phải đấu tập với đội LAG, quản lý Phong bảo tôi gọi cậu xuống xem. Mau lên đi!"

Lâm Tiêu vội vàng thay đồ, rửa mặt. Cậu còn chưa hiểu "chuyện lớn" là như thế nào thì đã đi theo Bạch Dã tới phòng huấn luyện. Đến nơi, cậu phát hiện không khí thật sự rất nặng nề.

Rõ ràng phòng đông người, vậy mà chẳng ai nói một lời.

"Phong quản lý, người đến rồi."

Phong Nhiên từ bên trong bước ra sau khi được gọi, khẽ đẩy cặp kính gọng vàng lên, nhẹ nhàng dặn dò: "Hôm nay ban quản lý đều có mặt, lát nữa có thể bọn họ sẽ muốn xem cậu thi đấu. Đừng căng thẳng quá, đây không phải buổi thử nghiệm chính thức, cứ chơi đúng với thực lực hàng ngày của cậu là được."

Phong Nhiên nói xong còn vỗ vai cậu như để trấn an: "Về chuyện gia nhập đội thì hồ sơ của cậu đã không còn vấn đề gì nữa rồi. Nếu buổi đấu tập này ổn, tôi sẽ lập tức làm đơn xin gia nhập đội cho cậu."

Ánh mắt Phong Nhiên đầy khích lệ, giọng điệu dịu dàng: "Thả lỏng, không sao đâu."

Lâm Tiêu gật đầu, thật ra cậu không căng thẳng lắm.

So với việc phải đối mặt với Quý Thời Kim tính khí thất thường thì chuyện này vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều.

Cậu cố gắng đứng trong góc phòng, lặng lẽ quan sát. Đến gần 9 giờ, trận đấu tập mới bắt đầu. Trạng thái của mỗi tuyển thủ đều khác nhau. Đây là lần đầu tiên Lâm Tiêu được tận mắt nhìn thấy họ thi đấu.

Lục Thiên Hằng - chơi đường trên - đang chỉnh chuột, anh ta là người theo đuổi cảm giác thao tác hoàn hảo nhất. Bạch Dã - đi rừng - thói quen luôn là bẻ ngón tay, mỗi khớp phải phát ra tiếng "rắc". Tang Bạc Dữ- chơi đường giữa - vẫn giữ vẻ mặt vô hồn, đôi mắt lờ đờ như zombie dán chặt vào màn hình. Hà Tử Nghĩa - hỗ trợ - cẩn thận lau chuột và bàn phím, tỉ mỉ đến từng góc nhỏ.

Huấn luyện viên An bất ngờ hỏi: "Tiểu Tân đâu? Vẫn chưa tới à?"

Bên ngoài vang lên một giọng nói yếu ớt: "Huấn luyện viên... em ở đây..."

"Sao còn chưa ngồi vào chỗ? Nhanh lên!"

Thẩm Tiểu Tân ôm lấy cổ tay, sắc mặt nhợt nhạt: "Huấn luyện viên, em vừa bị va vào tay, hình như chấn thương cũ lại tái phát rồi. Hay là để đồng đội mới lên thay em đi?"

Huấn luyện viên An còn đang do dự, thì Phong Nhiên đã phản đối ngay: "Cậu ấy chưa quen với lối đánh của cả đội, vẫn là cậu lên đi."