Phong Nhiên hiểu rõ, hôm nay ban quản lý rất không vui. Nếu Thẩm Tiểu Tân chơi không tốt thì ít ra còn có cớ đổ tại chấn thương. Nhưng nếu Lâm Tiêu chơi tệ, khả năng cao cậu sẽ bị đuổi ngay lập tức.
Huấn luyện viên An gật đầu: "Tiểu Tân, cậu lên đi."
Thẩm Tiểu Tân chỉ còn cách cắn răng ngồi vào vị trí.
Thực ra tay cậu ta không sao cả, chỉ là sợ phải đối đầu với đội đối phương thôi. LAG nổi tiếng với cặp đôi đường dưới mạnh mẽ nhất, lần nào gặp bọn họ thì cậu cũng bị nghiền nát hoàn toàn. Điều này khiến cậu sinh ra nỗi sợ hãi mỗi khi phải chạm mặt bọn họ.
Khi đặt tay lên chuột, cảm giác kinh hoàng đó lại trỗi dậy. Dù đã cố gắng hết sức để khắc phục nhưng vào khoảnh khắc then chốt, nỗi sợ vẫn ảnh hưởng tới thao tác của cậu ta.
15 phút đầu trận, Thẩm Tiểu Tân đã bị đối phương hạ gục 4 lần và để mất trụ một.
Ván đấu này gần như đã định sẵn kết cục thất bại.
Nhìn thấy khởi đầu tệ hại như vậy, ban quản lý chỉ biết lắc đầu thất vọng:
"Chấn thương tay của cậu ta kéo dài mấy tháng rồi nhỉ? Sao càng ngày càng tệ hơn vậy?"
"Quản lý Phong, đội vẫn chưa ký được AD mới sao?"
"AD mới ký không hợp, còn chẳng bằng Thẩm Tiểu Tân. Giờ đến cả tuyển thủ dự bị cũng muốn giải hợp đồng với chúng ta, kiếm đâu ra người nữa đây..."
LAG vốn là đội trung dưới của giải LPL, năm nào cũng bị cười chê, fan còn gọi bọn họ là "đội rác rưởi". Vậy mà trước một đối thủ như thế, KG vẫn thua ở giải mùa xuân, thậm chí cả những trận đấu tập sau đó cũng hầu như chưa thắng lần nào.
Chính điều này khiến ban quản lý ngày càng sốt ruột.
Nếu cứ tiếp diễn như vậy thì làm sao báo cáo được với cấp trên?
Thẩm Tiểu Tân siết chặt chuột, lòng đầy lo lắng. Cậu ta biết nếu trận này cứ kéo dài như vậy thì tình hình chỉ tệ hơn thôi. Cuối cùng, cậu ta cố tình phạm một sai lầm lớn, kêu lên: "Á!" rồi ôm lấy cánh tay: "HLV, tay em đau thật rồi... Em không chơi tiếp được nữa..."
Huấn luyện viên An hít một hơi lạnh. Làm gì có chuyện dừng giữa chừng trong một trận đấu tập chứ? Chuyện này mà lan ra ngoài thì chẳng phải sẽ thành trò cười sao?
Ông tiện tay chỉ về phía Lâm Tiêu: "Cậu lên thay cậu ta đi."
Đây chẳng phải là gánh tội thay người khác sao?
Phong Nhiên định ngăn cản nhưng Lâm Tiêu đã ngốc nghếch ngồi xuống ghế rồi.
Phong Nhiên vội giải thích với ban quản lý: "Lâm Tiêu mới chơi lần đầu, còn trẻ tuổi, có thể sẽ đánh không tốt... Nhưng mọi người phải tin vào năng lực của cậu ấy. Tôi đã tận mắt thấy rồi..."