[Esport] Các Đồng Đội Cứ Muốn Bảo Vệ Tôi

Chương 12: Cậu lấy sữa của tôi để tắm à?

"Nếu cậu mà bỏ đi nữa thì chắc tháng này cậu ta chỉ có nước uống gió Tây Bắc thôi.”

Lâm Tiêu gật đầu. Nghe vậy cậu mới yên tâm phần nào.

Nhưng nhìn vào ánh mắt u ám của Tang Bạc Dữ, cậu vẫn cảm thấy cổ mình lạnh toát.

***

Đồng hồ trên tường dần chỉ tới mười giờ. Các thành viên khác lần lượt xuống tầng, tò mò nhìn AD mới và quây lại hỏi chuyện.

Một số người thấy cậu dễ thương liền không nhịn được mà véo hai cái.

“Wow! Da cậu mịn thật đó! Như muốn nặn ra nước luôn!”

“Thật sao?” Người bên cạnh cũng đưa tay ra thử.

“Tôi cũng muốn thử.”

“Tôi nữa!”

Khuôn mặt Lâm Tiêu đỏ bừng vì bị véo. Dáng vẻ đáng thương này lại càng khiến người ta muốn trêu chọc hơn, đám đông lại càng hăng hái.

Lâm Tiêu chỉ biết thở dài trong lòng: “Kiếm sống bên ngoài cũng thật khổ.”

“Tôi thức đêm luyện tập, da mặt sần sùi kinh khủng. Sao da cậu lại mịn thế?”

“Sữa…” Lâm Tiêu định nói là nhờ tắm sữa nhưng nghĩ lại cảm thấy lấy sữa mà người khác uống rồi dùng để tắm thì cũng hơi thất lễ, cậu liền chữa lại: “Sữa, phải kiên trì uống.”

Mọi người lập tức tỉnh ngộ, ùn ùn chạy tới mở tủ lạnh kiểm tra.

“Ơ? Sao không còn sữa nữa?”

Phía sau lại vang lên tiếng lon nước bị bóp nát.

Tang Bạc Dữ uống xong, ném thẳng lon vào thùng rác bên cạnh, phát ra một tiếng “bịch”.

Lâm Tiêu cúi đầu, tập trung ăn mì của mình.

Cậu cảm thấy hình như mới đến đã đắc tội với người ta rồi...

Đường trên Lục Thiên Hằng từ trên lầu đi xuống, thấy mọi người đang ngồi quây quần nói chuyện phiếm bên bàn thì không khỏi ngạc nhiên: "Hôm nay mọi người không luyện tập à?"

Hà Tử Nghị thu lại ánh nhìn nơi lệ chí nhỏ ở khóe mắt, mỉm cười đáp: "Quản lý đều đang họp ở bên ngoài, hôm nay được nghỉ ngơi."

Nhưng mà...

Ánh mắt anh ta lại lướt qua người Tang Bạc Dữ, người đang ngồi trước máy tính điên cuồng chơi game, quả thật khác biệt hẳn với những người còn lại.

"Tiểu Tang lại tâm trạng không tốt sao?"

"Ai mà biết được." Hà Tử Nghị mỉm cười, vẻ mặt đầy bí ẩn.

...

— Lâm Tiêu, trong biệt thự của tôi không cần phải gò bó như vậy, cứ coi đây là nhà mình...

— Tôi là người thân nhất của cậu.

— Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu.

...

— Tống Hạ Chi đã về rồi, cậu dọn ra ngoài đi.

Lâm Tiêu lại một lần nữa bị ác mộng đánh thức. Cậu co người thật chặt, vùi mình vào trong chăn, quấn từng lớp một, cuối cùng mới tìm được chút cảm giác an toàn.