[Esport] Các Đồng Đội Cứ Muốn Bảo Vệ Tôi

Chương 11: Cậu lấy sữa của tôi để tắm à?

Lâm Tiêu lập tức chìa tay ra: “Xin chào!”

Hune ngừng lại một lát nhưng vẫn không bắt tay cậu, để tay của Lâm Tiêu cứ thế lơ lửng trong không trung.

“Hồ ly, anh như thế với người mới là không lịch sự đâu nhé.” Một giọng nói vang lên từ phía sau, rồi một người khác xuất hiện.

Hune nhẹ nhàng cho tay vào túi quần, mỉm cười: “Người mới giao cho cậu đấy.”

Nói xong, anh ta bình thản rời đi, dáng vẻ điềm nhiên, đến cả vạt áo cũng không chạm vào bất kỳ ai.

Người mới đến nở một nụ cười tươi, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Anh ta thân thiết khoác tay lên vai Lâm Tiêu: “Tên hồ ly kia có bệnh sạch sẽ, bình thường với chúng tôi cũng như vậy đấy. Đừng để bụng nhé.”

Lâm Tiêu gật đầu ngơ ngác. Cái khoác tay quá chặt làm cậu hơi khó thở.

“Nhiệt tình quá mức rồi…” Cậu thầm nghĩ.

Người mới đến kia dẫn Lâm Tiêu xuống lầu, vừa đi vừa nhỏ giọng bảo: “Đội này ngoài tôi ra thì chẳng còn ai là người tốt cả đâu. Cậu có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi. Quản lý Phong là bạn của tôi, cậu ấy giao cậu cho tôi chăm sóc, tôi chắc chắn sẽ có trách nhiệm.”

Lâm Tiêu tò mò hỏi: “Quản lý Phong hôm nay không về sao?”

“Không về thì càng tốt. Mỗi lần cậu ấy về thì chúng tôi lại bị mắng không thương tiếc. Nếu về thì chúng tôi chỉ có chịu khổ thôi…”

Sau đó, anh ta hỏi: “Cậu đã ăn gì chưa? Muốn ăn gì nào?”

Lâm Tiêu chân thành đáp: “Có mì ăn liền không?”

Người kia: “Hả? Sáng sớm đã ăn mì ăn liền?”

Hôm qua Phong Nhiên nói rằng AD mới bị lừa về bằng một thùng mì, anh ta không tin. Nhưng giờ thì tin rồi.

***

Khi tới phòng ăn ở tầng một, bên cạnh tủ lạnh là một giá đầy ắp đồ ăn vặt, trong đó có cả mì ăn liền. Người kia nói: “Ở đây có đồ ăn nào cậu thích thì cứ tự lấy. Hết thì bộ phận hậu cần sẽ bổ sung sau.”

Lâm Tiêu lại hỏi: “Cả sữa cũng được lấy thoải mái sao?”

“Đương nhiên là được rồi. Nhưng đừng lấy hết nhé. Đống sữa này đều là fan của Tang Bạc Dữ gửi tới. Nếu cậu ta dậy mà không có sữa uống thì cậu ta sẽ cáu cả ngày đấy, đáng sợ lắm.”

Vừa dứt lời, bên cạnh đã vang lên tiếng lon nước ngọt bị bóp nát.

Người kia cảm thấy lạnh sống lưng, quay đầu nhìn thì thấy Tang Bạc Dữ đang dựa vào tường, khuôn mặt đầy sát khí.

Lâm Tiêu nhỏ giọng hỏi: “Là như thế này sao?”

Người kia lại an ủi cậu: “Không sao đâu. Cậu ta không dám làm gì cậu đâu. Tháng này cậu ta đã dọa chạy ba AD rồi, câu lạc bộ đã phạt cậu ta ba lần giảm tiền lương."